“Đến lúc đó, chúng ta sẽ giãm đạp cả nhà Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phần dưới chân, khiến cả nhà họ đều phải quỳ xuống cầu xin chúng tai”
Trương Diệu Diệu tràn đầy tự tin với nhan sắc của mình.
Cô ta nở một nụ cười quyến rũ, đôi môi tô son đỏ chót.
“Mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng thu phục được anh ta – Chiếc xe dừng lại trước một tòa ni Thư ký dẫn ba người họ đến một văn phòng rất lớn.
Lúc này, đã có mẩy nhân viên đứng sẵn bên trong.
Trên bàn cũng đặt rất nhiều tài liệu.
Triệu Xương Hà nói với ba người họ, sắp tới họ phải lợi dụng thân phận là họ hàng với chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, dùng những giấy tờ tài liệu giả trên bàn để làm một số việc ở Thượng Hải.
Còn là chuyện gì thì Triệu Xương Hà không nói cho họ biết.
Chỉ nói cả nhà họ chỉ cần đứng ở đó lộ mặt ra là được.
Những chuyện còn lại sẽ do Triệu Xương Hà toàn quyền phụ trách.
Bận rộn nửa ngày trời, Triệu Xương Hà vui mừng cầm ột tập tài liệu đi đến văn phòng của Thôi Thiên Tứ.
“Ông chủ, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.”
“Có ba tên ngu đó ra mặt, những tài liệu này rất dễ dàng được ký kết.”
Thôi Thiên Tứ bắt chéo chân, cười tự ti theo phải trông vào Đường Quán Lễ “Vậy thì tiếp “Đường Quán Lễ là người phụ trách chi nhánh Thượng Hải của tập đoàn Lăng Tiêu.
Đồng thời anh ta cũng là cánh tay đắc lực của Hứa Mộc Tình.
Anh ta không tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.
Mười tám tuổi đã bước vào xã hội.
Bây giờ, Thôi Thiên Tứ lại giở mánh cũ, hản muốn đào miếng đất này thành một vực thẳm.
Khiến tất cả người của tập đoàn Lăng Tiêu đều rơi xuống chết hết trong đó!
Hứa Mộc Tình và Lý Hàng vừa đáp xuống Thượng Hải.
Đường Quán Lễ liền cầm một tập tài liệu đến văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhìn tài liệu khẽ cau mày: “Miếng đất này tuy nhìn có vẻ rất tốt.”
“Nhưng không biết tại sao tôi cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”
Trong mắt Đường Quán Lễ thoáng nét hoảng loạn.
Nhưng anh ta nhanh chóng lấp liếm đi, dùng giọng điệu hàng ngày giải thích vài câu.
“Tổng giám đốc, vị trí của miếng đất này cực kỳ tốt.”
“Hơn nữa, tập đoàn lớn ở phương nam kia trước đây đã tạo một mô hình thu nhỏ ở mảnh đất này.”
“Tiểu khu thương mại này là do một nhà thiết kế nổi tiếng ở Nhật Bản thiết kế”
“Bề ngoài của nó thời thượng và đẹp mắt, vô cùng phù hợp với thị hiếu của giới trẻ và một số người giàu có.”
“Chúng ta dùng hai mươi tỷ mua lại đã là một món hời lớn rồi”
Hứa Mộc Tình vẫn rất cẩn thận.
Cô nói: “Có những lúc chúng ta thấy thì giống như nhặt được món hời, nhưng trên thực tế có thể chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn, miếng đất này để tạm đây, từ từ đã.”
Đường Quán Lễ hơi hoảng hốt.
Và lúc này, Lý Hàng vẫn ngồi bên cạnh cắn hướng dương lại nhẹ nhàng nói một câu: “Người xưa nói, có lợi ích mà không lấy là đồ ngu.”
“Nếu miếng đất này đã rẻ như vậy, thì chúng ta mua nó đi.