“Ông xem! Ông nhìn kỹ xem, nụ cười trên mặt em họ tôi thay đổi rồi!”
Lúc này, nụ cười trên mặt Liễu Ngọc Phần quả thật đã thay đổi.
Chỉ có điều, nụ cười của bà không nhạt đi mà ngược lại còn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Bà rất vui mừng, mặt mũi phấn khởi.
“ây di nh, chị dếu, tên này hẩƒ người non nhiều củ cải với dưa muối thế này!”
“Thật tốt quá!”
“Tiểu Hàng thích nhất là củ cải chị dâu muối đấy”
“Nó nói củ cải chị dâu muối vừa giòn vừa ngon”
“Mỗi sáng ăn cháo đều ăn thêm nửa chén”
“Còn cả dưa muối nữa, em lấy để nấu mì”
“Mỗi lần nấu phần ăn tám người, đều bị bốn người có tâm hồn ăn uống này cướp sạch”
“Noãn Noãn, Tình Tình đang đợi cháu ở trong đó, mau vào đi, để dì dìu bà ngoại.”
Thấy cả nhà Liễu Ngọc Phần cười nói đi vào.
Ngược lại cả nhà Liễu Hồng Hoa lại bị lạnh nhạt.
Liễu Hồng Hoa vội giục Trương Toàn Đức xách hai phần quà trong tay qua.
Bà ta bước nhanh lên trước, nhẹ giọng nói: “Em họ à! Lần này chị đến nhà em, đặc biệt tốn mấy nghìn mua hai món quà lớn”
Liễu Ngọc Phần mỉm cười, lạnh lùng khách sáo hai tiếng rồi không nói thêm nữa.
“Wow, em gái à, nhà em còn nuôi cá vàng àI”
“Mấy con cá vàng này đẹp quá đi mất” Liễu Noãn Noãn đứng bên cạnh nói: “Dì ơi, đây là cá Koi, không phải cá vàng.”
“Cá vàng với cá Koi thì khác gì nhau, đều là mấy thứ nhà giàu nuôi.”
“Một con cá Koi này chắc cũng vài chục nghìn nhỉ? Nhìn đã biết đất rồi”
“Lần trước khi dì đi thăm sếp cũng nhìn thấy mấy con.”
“Dì ơi, mấy con cá Koi này có vài con là ba con tặng cho dì nhỏ, một con có vài chục đồng thôi, không đắt đâu”
Khi Liễu Hồng Hoa muốn đưa tay xé banh cái miệng của Liễu Noãn Noãn thì cô nhóc đã cười khúc khích chạy đi.
“Chị họt”
Liễu Noãn Noãn nhào vào lòng Hứa Mộc Tình.
Trên mặt hai người đều tràn ngập nụ cười xán lạn.
Có thể nhìn thấy quan hệ của họ rất tốt.
“Em chào anh rể, em là Liễu Noãn Noãn.”
Lý Hàng nhẹ nhàng gật đầu.
Ngoài Hứa Mộc Tình ra, những người phụ nữ khác anh sẽ không nhìn quá lâu.
Còn Liễu Noãn Noãn lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lý Hàng, cuối cùng mới nói: “Anh rể, sau này chị họ em giao cho anh rồi nha”
“Có điều nếu anh dám ăn hiếp chị ấy thì nắm đấm của em sẽ không tha cho anh đâu đó.”
Vừa nói, Liễu Noãn Noãn lại vừa giơ nằm đấm nhỏ bé của cô nhóc lên dọa Lý Hàng.
“Ai dai”
Lúc này Liễu Ngọc Phần gõ nhẹ tay lên trán Liễu Noãn Noãn.
“Con bé này hay gây họa, cháu tự quản tốt cháu đi đã”
“Bà ngoại, cháu dìu bà vào nhà.’ Lý Hàng chủ động tiến lên đỡ bà ngoại, dẫn bà vào nhà.
Trên thế giới này, người có thể khiến Lý Hàng tự tay dìu như vậy, e rằng chỉ có bà ngoại mà thôi.
Tuy bà ngoại tuổi già lú lẫn, thường xuyên không nhận ra người khác.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy Lý Hàng, bà lại luôn gọi Lý Hàng là cháu rể một cách chính xác.
Cả nhà vui vẻ đi vào phòng khách.
Cả nhà Liễu Hồng Hoa đều kinh ngạc ngay từ lúc mới bước vào.
Cách bài trí sang trọng trong nhà Hứa Hiếu Dương đã vượt xa tưởng tượng của họ.
Sau khi bà ngoại vào trong nhà, liền kéo tay Liễu Ngọc Phần hỏi: “Con gái à, nhà con to quá”
Liễu Ngọc Phần nắm lấy tay bà ngoại, mắt ngấn nước.
Đã có một thời, cả nhà họ chui rúc trong một căn gác nhỏ ở khu nhà cũ.
Trước đây nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày lại có thể ở trong ngôi nhà rộng lớn nguy nga lộng lẫy như vậy.
“Mẹ, đây cũng là nhà của mẹ. Sau này mẹ và anh chị hãy thường xuyên đến đây”
“Được, đến, đến”
Nụ cười trên mặt bà ngoại sáng ngời rạng rỡ như ánh sáng phản chiếu trong hồ cái Koi bên ngoài.