Bởi vì, hôm qua vừa mới tiêm chất làm đầy, hơn nữa lại còn làm phẫu thuật thẩm mỹ.
Một khi cười lên, khuôn mặt cũng sẽ xảy ra thay đổi Rất nhanh say đó, chiếc xe đỗ vào bãi đỗ xe của biệt thự nhà Liễu Ngọc Phần.
“WowP Còn chưa xuống xe, Liễu Hồng Hoa đã bị chấn động bởi ngôi biệt thự cao fo trước mắt.. 3 Trước khi đến đây, bà ta đã tượng tượng cả nhà Liễu Ngọc Phần sẽ ở một nơi như thế nào?
Cứ tưởng rằng họ sẽ ở biệt thự nhỏ liền kê nhau.
Kết quả không ngờ nhà họ lại lớn như vậy!
“Mẹ, mẹ đừng ngây ra đó nữa, cùng con dìu ông ngoại xuống đi”
Lần này, ông trẻ và bà ngoại đều đến.
Theo cách nghĩ của Liễu Hồng Hoa, có hai vị lão thần tiên này, hôm nay đừng nói đến chuyện giúp con gái bà ta lấy được chức phó tổng giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu.
Cho dù là muốn một căn biệt thự, cũng dễ như ăn bánh!
Liễu Hồng Hoa vừa dìu ông trẻ xuống xe.
Phát hiện Liễu Đông Thanh bên cạnh đã mở cốp xe.
Bên trong đặt hai hũ củ cải ngâm giấm và dưa muối.
Hai vợ chồng Liễu Đông Thanh và Hà Nguyệt Cầm mỗi người xách một lọ.
Nhìn đến đây, Liêu Hồng Hoa bất giác cười chế giễu: “Chị nói em họ à, các em có thể động não chút không?”
“Bây giờ em họ ở trong biệt thự sang trọng, em ấy sẽ thích loại đồ rách nát trong tay các em sao?”
“Em xem nhà chị, tặng hẳn nhân sâm nhung hươu này!”
“So với quà tặng nhà chị, nhà em cũng quá khó coi rồi đấy”
“Dì họ, dì không biết hai hũ đồ này là dì nhỏ đặc biệt dặn bố mẹ con mang đến đấy:’ Lúc này, cửa sau xe mở ra.
Một cô bé xinh xắn từ trong bước ra.
Gô bé tầm mười tám mười chín tuổi.
Mặc quần jean áo sơ mi giản dị.
Trên người tràn đầy hơi thở trẻ trung sôi nổi.
Cô bé là Liễu Noãn Noãn – con gái của Liễu Đông Thanh.
“Chậc! Nhà không có tiền tặng quà lại còn bịa ra lý do.
hoang đường như vậy.”
“Em họ bây giờ đã giàu có thế rồi, thiếu gì hai hũ đồ nát của mấy người?”
“Tôi đã nói từ trước với mấy người rồi, mau bán chiếc Mercedes này đi.”
“Với mức thu nhập ít ỏi của nhà mấy người, sao có thể nuôi nổi chiếc xe đắt tiền thế này chứ.”
Liễu Đông Thanh đang định nói thì Hà Nguyệt Cầm túm lấy tay áo ông rồi lắc đầu.
Sau đó, hai vợ chồng ôm hũ đồ bước đến trước cánh cửa sắt trạm trổ của biệt thự.
Liễu Noấn Noãn bước lên trước nhấn chuông cửa.
Tiếp đó, bên trong vang lên giọng nói của Liễu Ngọc Phần: ‘Ai đó?”
“Dì nhỏ, là cháu”
Không cần báo tên họ.
Bên trong liền vang lên giọng nói vui mừng của Liễu Ngọc Phần.
“Ai dô, là Noãn Noãn hả, mau vào đây, mau vào đây”
Tiếp đó, Liêu Ngọc Phần mặt mũi tươi cười từ trong biệt thự bước ra.
“Anh, chị dâu, sao giờ hai người mới đến, em đợi hai người cả nửa ngày rồi.”
Liễu Ngọc Phần vừa nói xong câu này liền phát hiện cả nhà Liễu Hồng Hoa cũng ở đó.
Liễu Ngọc Phần không ngờ cả nhà họ vẫn còn mặt mũi đến đây.
Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng bà vẫn tươi cười chào đón.
Trương Toàn Đức xách hai phần quà tốn mấy ngàn mua tặng, định bước lên.
Liễu Hồng Hoa lại kéo tay ông ta lại, nhỏ giọng nói: “Ông đừng làm gì “Tặng quà phải chú ý thứ tự trước sau”
“Đợi sau khi em họ tôi xem xong hai hũ củ cải ngâm giấm và dưa muối rách nát kia”
“Lại xem đến nhân sâm nhung hươu nhà chúng ta tặng, chắc chắn sẽ càng khách sáo với nhà chúng ta hơn.”
“Ông xem, bây giờ chú ý đến vẻ mặt của em họ tôi, sau khi bà ta nhìn thấy hai hũ đồ nát này, nụ cười trên mặt chắc chắn sẽ thay đổi.”
Vừa nói, hai vợ chồng Liễu Hồng Hoa vừa nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Phần.