Mọi người nhanh chóng ngồi xuống phòng khách.
Cùng là con gái, quan hệ giữa Hứa Mộc Tình và Liễu Noãn Noãn rất tốt.
Vừa vào nhà, Hứa Mộc Tình đã dẫn Liễu Noãn Noãn vào phòng cô chơi Trương Diệu Diệu cũng muốn nhập bọn.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, cô ta đều xem thường Hứa Mộc.
Tình.
⁄ ể Chị em họ với nhau, ngày thường cho dù gặp nhau cũng không nói được hai câu.
Càng đừng nói đến việc vào phòng cố chơi Liễu Hồng Hoa đưa tay vỗ lên mu bàn tay Trương Diệu Diệu, khẽ nói: “Yên tâm đi, có mẹ ở đây!”
Sau khi cả nhà trò chuyện vài câu, Liễu Hồng Hoa níu cổ áo của ông trẻ.
Ông trẻ khẽ đẳng hắng hai tiếng, sau đó nhìn Hứa Hiếu Dương nói với giọng khàn đặc: “Hiếu Dương à, nghe nói công ty cháu bây giờ làm rất tốt”
“Cũng tạm ổn, đều là bạn cùng ngành trợ giúp? Hứa Hiếu Dương nói năng điềm đạm, không dương dương tự đắc như những người khác.
Liễu Hồng Hoa vội nịnh nọt: “Ai da! Em rể bây giờ làm chủ tịch rồi, ngay cả cách nói chuyện cũng rất ra dáng.”
Ông cậu mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè: “Bây giờ trong tay cháu có đến vài trăm người.”
“Vậy thì một năm kiếm được không ít tiền nhỉ, cháu xem nhà cháu to thế cơ mà”
Không đợi Hứa Hiếu Dương kịp nói, ông cậu lại tiếp lời: “Nếu công ty cháu nhiều người như vậy thì sắp xếp một vị trí cho cháu gái cậu đi”
Hứa Hiếu Dương khế cau mày.
Thực ra, lúc nãy khi vừa nhìn thấy cả nhà Liễu Hồng Hoa, tâm trạng tốt đẹp của Hứa Hiếu Dương đã bị phá vỡ rồi.
Từ khi Hứa Hiếu Dương quen biết Liễu Ngọc Phần, cả nhà Liễu Hồng Hoa đều tác oai tác quái, khinh thường nhà họ.
Họ cũng chưa bao giờ xem cả nhà Hứa Hiếu Dương là họ hàng.
Bình thường gặp nhau, không phải là khoe khoang nhà họ lợi hại thế nào, thì là khinh thường chế nhạo.
Bây giờ thì lại đem cả người lớn qua đây, mở miệng là muốn một vị trí trong tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Hiếu Dương không từ chối thẳng thừng, ông cười chế nhạo trong lòng, đồng thời mặt không đổi sắc, lạnh lùng hỏi: “Không biết Diệu Diệu muốn vị trí như thế nào?”
Hứa Hiếu Dương vừa nói ra, Liễu Hồng Hoa vội tằng hắng hai tiếng: “Em rể, em cũng biết Diệu Diệu nhà chị tốt nghiệp trường đại học danh tiếng”
“Năm đó nếu không phải vì nhà chị nghèo, cũng sẽ cho.
nó đi du học nước ngoài.”
“Trước nó cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tập đoàn lớn”
“Bây giờ về nơi nhỏ bé này, yêu cầu của chúng ta cũng không cao, vị trí phó tổng giám đốc cũng được”
Lời này vừa nói ra, không khí đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Ngay cả Hứa Mộc Tình và Liễu Noãn Noãn từ trên lầu mới đi xuống đến giữa cầu thang cũng dừng bước.
Hai nhà Hứa Hiếu Dương và Liễu Đông Thanh đều nhìn Liễu Hồng Hoa bằng ánh mắt vô cùng sửng sốt.
Có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy thì da mặt phải dày cỡ nào chứ! Hứa Hiếu Dương cũng bị câu nói này của Liễu Hồng Hoa chọc tức muốn phá lên cười.
Hiện giờ sự nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu ngày một phát triển, mỗi tháng tập đoàn đều tuyển nhân viên.
Trong những người đến ứng tuyển, có cả tiến sĩ du học nước ngoài về.
Cũng có một số sinh viên tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng trong nước.
Đồng thời cũng có một số tinh anh có kinh nghiệm trong công việc.
Nhưng những người này đến tập đoàn Lăng Tiêu đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Cửa ải đầu tiên họ phải vượt qua chính là nhân phẩm.
Rất tiếc.
Thứ mà cả nhà Liễu Hồng Hoa thiếu chính là nhân phẩm! Đương nhiên, Hứa Hiếu Dương cũng rất khâm phục cả nhà họ.
Có thể mặt dày nói ra những lời như vậy, tìm khắp cả Ninh Châu cũng không có nhà thứ hai.
Liễu Hồng Hoa thấy Hứa Hiếu Dương không nói gì, vội vã mở lời: “Em rể, không lẽ ngay cả vị trí nhỏ như vậy mà em cũng không cho con gái chị sao?”. Hãy tìm đọc trang chính ở _ TRUMTRUYE N.C O M _
“Con gái chị tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đó!”
Hứa Hiếu Dương đọc một loạt mười mấy tên người.
Thậm chí trong những người này, còn có vài người nước ngoài.
Sau khi Hứa Hiếu Dương đọc xong tên, ông quay sang nói với Liễu Hồng Hoa: “Mười mấy người mà tôi vừa nói đều là tinh anh mà tháng trước chúng tôi tuyển chọn vào công ty”
“Tất cả bọn họ đều là tiến sĩ của các trường đại học.
danh tiếng nước ngoài.”
“Trong đó có hai người còn là học vị tiến sĩ kép”
“Chị có biết tôi cho họ vị trí nào không?”
“Cái này sao chị biết được, em là ông chủ, chắc chắn là do em quyết định rồi.” Liễu Hồng Hoa không quan tâm.