Cả người Tô Cẩm Tinh cứng ngắc.
“Sao em lại ngẩn người thế, em sợ độ cao à?” Tiêu Cận Ngôn khẽ nói: “Em đừng sợ, anh sẽ ôm eo em, nên em cứ yên tâm mà cắt bánh kem.”
“Tôi không sợ…” Cô lẩm bẩm một câu.
Cô không sợ độ cao.
Mà cô đang nhớ đến quãng thời gian lúc trước.
Lúc bọn họ còn mười mấy tuổi, đã cùng nhau đi xem buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân.
Nhưng trong hội trường có quá nhiều người, lúc đó cô chỉ mới cao được một mét sáu, đành phải nhảy lên như một con chuột để xem buổi biểu diễn.
Lúc đó cô có sợ hay không?
Tất nhiên là không rồi.
Bởi vì sau đó, cho dù người đàn ông ở bên dưới này sắp ngã chổng vó, cũng sẽ bảo vệ mình không bị thương.
Nên cô cần gì phải sợ chứ?
Nhưng gần đây cô cứ luôn nhớ lại những tình cảm hồn nhiên tốt đẹp ngày trước, rồi tâm trạng ngày càng phức tạp.
Về mặt lý trí, cô biết mình vẫn còn yêu tiên snh.
Nhưng về mặt tình cảm, hình như cô đã hơi mất khống chế, bắt đầu hoài niệm về quá khứ.
Có lẽ là do cô đã có tuổi rồi.
Cô tìm một lý do cho bản thân, là do mình đã có tuổi, nên luôn đắm chìm trong hồi ức không chịu bước ra ngoài.
“Tiểu Tinh Tinh?” Tiêu Cận Ngôn gọi cô.
Tô Cẩm Tinh khẽ “ừm” một tiếng, hai tay cầm dao cắt bánh kem, không có một chút phòng bị mà giao hết sự an toàn của bản thân cho anh, mấy tầng trên của bánh kem được cắt một cách ngay ngắn đẹp đẽ.
Thấy cô đã cắt xong rồi, Tiêu Cận Ngôn từ từ ngồi xổm xuống, đến khi hai chân cô an toàn chạm đất, đứng thẳng người lên thì anh mới đứng dậy.
Ông cụ Tiêu thấy thế thì vui vẻ: “Cận Ngôn, Tiểu Tinh Tinh, đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà hai cháu tặng cho ông đấy.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ ôm eo cô, mỉm cười đáp: “Ông vui là được.”
“Ông có vui hay không không phải là chuyện quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là… sau này ông đi rồi, hai cháu nhất định phải ở bên nhau mãi mãi.”
Tim cô như bị va vào.
Tô Cẩm Tinh vội nói: “Ông nội Tiêu, ông phải sống lâu trăm tuổi.”
“Ông cũng muốn lắm chứ, nhưng trong lòng ông hiểu rõ sức khỏe mình… Thôi bỏ đi, hôm nay là ngày vui, đừng nói mấy chuyện này nữa. Thấy hai đứa sống tốt như thế, cuối cùng tảng đá lớn trong tim ông cũng được thả lỏng rồi. Nào nào nào, chúng ta mau ăn bánh kem đi…”
Khách khứa lần lượt vây quanh, ai cũng la hét đòi chút không khí vui mừng.
Không ngờ bánh kem bảy tầng không thể nào ăn hết lại được chia hết trong tích tắc.
Bác Lâm cầm hai chiếc dĩa đi tới, rồi đưa một chiếc cho Viên Nguyệt, một chiếc cho Tiểu Thần: “Hai cháu ngoan, mau đi tìm anh trai để chơi đi.”
Viên Nguyệt rất ra dáng một người chị, nắm tay Tiểu Thần đi tìm Tiểu Dương.
Vì bác Lâm có lời muốn nói.
Nên Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh đều đứng im tại chỗ để chờ đợi.
“E rằng sức khỏe của ông cụ thật sự…” Bác Lâm tuyệt vọng thở dài: “Haizzz!”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Bác sĩ nói thế nào ạ? Chẳng phải huyết áp cao vẫn luôn uống thuốc để khống chế hay sao?”
“Dù gì ông cụ cũng lớn tuổi rồi, lúc trước bố mẹ cậu chủ qua đời đã đả kích ông cụ rất lớn, ông ấy chỉ có một đứa con trai, nhưng lại là người đầu bạc tiễn người đầu xanh… Lúc đó sức khỏe ông cụ không được tốt cho lắm, cũng may sau đó cậu chủ đã hăng hái tranh giành, vực dậy nhà họ Tiêu. Bác sĩ nói, các bộ phận đều đã không ổn rồi.”
“Vậy… đại khái còn được bao lâu nữa ạ?”
“Lúc nào cũng có thể, nhưng theo lời bác sĩ thì có lẽ không vượt quá ba tháng.”
Đầu óc Tô Cẩm Tinh nhất thời nổ tung.
Rõ ràng hai ngày trước còn là một ông cụ vui vẻ bỏ rượu huyết hươu vào trong súp lê, tại sao lại nhanh như vậy cơ chứ?
“Ông cụ không cho bác nói cho hai cháu biết, mà ông ấy muốn trước khi mình qua đời, phải mau chóng tác hợp cho hai đứa, chứng kiến hai đứa sống ân ái, cho dù ông ấy đi rồi cũng được yên lòng.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, trong lòng cực kỳ đau đớn: “Sớm biết như vậy, chúng cháu sẽ không mâu thuẫn, Ông cụ Tiêu cũng không có tâm bệnh, mà vẫn có thể kiên trì thêm một quãng thời gian nữa…”
“Người già rồi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày như thế. Nếu không phải không kịp thời gian, ông cụ sẽ không đồng ý sử dụng mưu kế với cháu trai của mình. Rượu huyết hươu đó cũng không dễ lấy được đâu.”
Tô Cẩm Tinh á khẩu, như có một nhúm bông gòn chặn trong cổ họng.
Bác Lâm thở dài, an ủi: “Nhà họ Tiêu có ít người, bố mẹ cậu chủ lại mất sớm, nếu ông cụ đi rồi thì chỉ còn lại một mình cậu chủ cô độc trên cõi đời này. Tiểu Tinh Tinh, các cháu nhất định phải sống thật tốt, hãy quý trọng người ở trước mắt, đừng để đến khi sắp đánh mất mới hối hận.”
“Ông nội Lâm…” Ở gần đó vang lên tiếng gọi của Viên Nguyệt.
Bác Lâm đáp lại: “Ông tới đây, ông tới đây!”
Bác Lâm quay đầu lại, một tay nắm tay Tiêu Cận Ngôn, còn tay kia nắm tay cô, rồi đan bàn tay của hai người vào nhau: “Hai cháu phải sống thật tốt.”
Rồi bác Lâm quay đầu, lại nở nụ cười đi về phía Viên Nguyệt, nhanh chóng biến mất trong đám người.
“Cẩm Tinh, em có thể đồng ý một chuyện với anh không? Đó là mãi mãi đừng rời xa anh.”
“Anh chẳng có gì cả, anh không có nhà, không có sự nghiệp, thậm chí ngay cả bản thân cũng đánh mất, anh chỉ còn lại mỗi em thôi.”
“Nếu em rời xa anh nữa, anh sợ anh sẽ không chống đỡ nổi…”
“Cẩm Tinh, em hãy nói em sẽ không rời xa anh đi, mãi mãi không rời xa anh đi…”
Trong đêm tối, từng tiếng van nài triền miên bỗng ập tới.
Giọng nói khàn đặc, giọng điệu hèn mọn, ánh mắt van nài và tiếng gọi tên cô đầy nóng bỏng của anh ở bên tai cô.
Cẩm Tinh, Cẩm Tinh…
“Em không cần phải khó xử, anh biết vị trí của mình.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chúng ta cứ diễn cho tốt vở kịch này trong lúc ông nội vẫn còn sống, đợi ông đi rồi, nếu em muốn rời đi thì anh sẽ không ngăn cản.”
Tô Cẩm Tinh mím chặt môi: “…Ừm.”
Ánh mắt anh nhất thời ảm đạm, gật đầu tự giễu, rồi chợt nở nụ cười.
Trong lòng anh vẫn còn mong đợi, cho dù cô nói “đến lúc đó hẵng nói”, nhưng đổi lại là đáp án chắc nịch của cô.
Cô khẳng định sẽ rời xa anh.
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi: “Chúng ta đi thôi, Alexander đã mang hợp đồng tới rồi.”
“Anh ta đang ở đâu? Đơn hàng lớn như vậy mà có thể tùy tiện như thế ư? Chẳng phải chúng ta nên trịnh trọng ký hợp đồng ở trong công ty hay sao?”
“Con người Alexander chưa bao giờ chú trọng mấy chuyện này, mà anh ta chỉ để tâm đến nhân phẩm và thành ý của đối tác mà thôi. Có lẽ biểu hiện hôm nay của chúng ta đã khiến anh ta cực kỳ hài lòng rồi.”
Quả nhiên, Alexander đã xuyên qua đám người đi tới đây.
Anh ta choàng vai Tiêu Cận Ngôn, thân thiết nói: “Anh giấu giỏi lắm, trước giờ tôi không hề hay biết anh đã sớm kết hôn rồi. Sao thế, anh sợ Star quá xinh đẹp nên phải giấu đi à?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cười đáp: “Đúng vậy, trong tiếng Trung Quốc có một câu thành ngữ, gọi là ‘kim ốc tàng kiều’.”
Hai người là giao tiếp bằng tiếng Anh, nên Alexander mơ màng hỏi: “Là cái gì?”
“Là một câu chuyện cổ đại, một người đàn ông rất yêu một người phụ nữ, nên đã xây dựng một căn nhà bằng vàng để che giấu người phụ nữ mà anh ta yêu.”
“Wow, cũng lãng mạn đấy… Vậy tại sao anh không che giấu tiếp đi? Tại sao lại dẫn cô ấy ra ngoài thế?”
Tiêu Cận Ngôn tức giận lườm anh ta: “Chuyện này còn không phải là vì anh hay sao?”
Alexander phản ứng lại, rồi cười ha hả: “Đúng vậy, nếu tôi không yêu cầu đối tác phải dùng thân phận đã kết hôn, thì bây giờ tôi vẫn chưa biết được chân tướng. Haizzz, tôi đã mang hợp đồng tới đây rồi, chỉ cần anh ký tên vào là có thể có hiệu lực.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Anh không sợ tôi ký xong hợp đồng rồi sẽ ly hôn hay sao?”
Alexander ôm bụng cười to: “Với dáng vẻ che chở Star này của anh, mấy ngày nay tôi đã nhìn thấy rồi, anh đó, thiếu điều muốn ôm cô ấy vào lòng mà thôi. Hai người có thể ly hôn ư? Chẳng khác nào nói Thái Bình Dương đã khô cạn.”