Tiêu Cận Ngôn vừa ra sân đã trở thành trung tâm trong toàn trường ngay.
Những lời tâng bốc cũng được truyền tới từ khắp nơi.
“Chủ tịch Tiêu còn trẻ như vậy, sao lại nói nghỉ hưu chứ?”
“Đúng đó đúng đó, rõ ràng chủ tịch Tiêu đang ở độ tuổi phơi phới, nếu nghỉ hưu thì cũng phải là mấy lão già như chúng tôi mới đúng.”
“Xem ra tương lai của thành phố H vẫn phải nhờ Nhà họ Tiêu nắm giữ, cậu chủ nhỏ Nhà họ Tiêu thông minh như vậy, hai cô con gái cũng rất đáng yêu lanh lợi, hậu sinh khả úy.”
Viên Nguyệt nghe vậy thì vội giơ tay lên che miệng, rồi nói nhỏ với Tiểu Thần: “Em xem, mọi người đều khen em đáng yêu lanh lợi kìa.”
Vành mắt của Tiểu Thần đỏ hoe, hơi tự ti quay đầu nhìn Tô Cẩm Tinh.
Tô Cẩm Tinh khẽ cười, dịu dàng ôm cô bé vào lòng: “Chị con nói rất đúng, Tiểu Thần nhà chúng ta rất đáng yêu lanh lợi.”
Bây giờ Tiểu Thần mới trở nên vui vẻ, rồi nhoẻn miệng cười cực kỳ thoải mái.
“Cắt bánh kem thôi!”
Người giúp việc đẩy một chiếc bánh kem cao bảy tầng đi ra, cuối cùng bác Lâm cũng đuổi kịp bọn họ, Hà Hiểu Hiểu cũng xuống lầu theo sau bọn họ.
Lục Tước tinh mắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô ấy.
Hà Hiểu Hiểu vừa đi xuống tầng một, đã bị anh ta kéo đi ngay.
Hôm nay Ông cụ Tiêu mặc một bộ đồ thời Đường với hoa văn cổ điển màu đỏ sậm, tóc bạc phơ, hình như tinh thần cũng yếu hơn lúc trước rất nhiều.
Ông ấy đưa dao cắt bánh kem trong tay cho Tiêu Cận Ngôn.
Tiêu Cận Ngôn không nhận lấy mà nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội, lẽ ra ông nội phải cắt bánh kem mới đúng.”
Ông cụ Tiêu lườm anh: “Ai bảo cháu cắt chứ? Chẳng phải tay cháu vẫn đang bị thương à? Ông là bảo cháu đưa dao cho Tiểu Tinh Tinh, con bé đã sinh cho cháu ba đứa con, là đại công thần của Nhà họ Tiêu chúng ta. Hôm nay phải để cháu dâu mà ông yêu thương nhất tới cắt chiếc bánh kem này.”
Những người có mặt tại đây đều có chút địa vị trong giới kinh doanh, chứng kiến cảnh tượng này, ai mà không hiểu rõ dụng ý của Ông cụ Tiêu cơ chứ?
Mặc dù ông đã lớn tuổi, nhưng ánh mắt vẫn rất cao, tâm tư cũng tinh tế.
Hôm nay Tô Cẩm Tinh đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, mà từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ lan truyền chuyện cháu trai mình đã kết hôn rồi có con, khiến nhiều người tỏ thái độ hoài nghi về cô ấy.
Cho dù không hoài nghi thì cũng đang quan sát.
Dù gì đứa con mà mợ chủ này sinh ra cũng đã tám chín tuổi rồi, đây còn là người đầu tiên được Tiêu Cận Ngôn tán thành nên chắc chắn là có nguyên do.
Đến lúc đó ngộ nhỡ giấc mộng giàu sang sụp đổ thì mẹ đi con ở lại cũng không phải không có khả năng.
Ông cụ nói ra những lời này là để cho mọi người có mặt tại đây nghe thấy, bây giờ ông ấy vẫn là đại gia trưởng của Nhà họ Tiêu, cháu dâu mà ông ấy chính miệng thừa nhận là danh chính ngôn thuận, nếu sau này ai muốn ngáng chân cô thì đó chính là kẻ thù của toàn bộ Nhà họ Tiêu.
Thế là vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Tô Cẩm Tinh bằng ánh mắt khác biệt.
Trong lòng Tô Cẩm Tinh cũng hiểu rõ, cô nhìn Ông cụ Tiêu, chỉ thấy ông cụ đang nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương và dịu dàng, rồi gật đầu với cô.
Như đang nói: Tiểu Tinh Tinh, đừng sợ, ông nội sẽ chống đỡ thay cháu.
Có lẽ cô đã sớm quen với việc bản thân phải trở nên mạnh mẽ để chăm sóc cho con và mẹ, đã bao lâu rồi cô không được yêu thương thế này?
Mũi cô hơi chua xót, cô khịt mũi, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Nhất thời, đứa con đang ở trong lòng cô được người khác nhận lấy.
Cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tiêu Cận Ngôn.
Anh vốn đang bế Viên Nguyệt bằng một tay, bây giờ lại biến thành một tay bế một con, nhưng thoạt nhìn vẫn không có gì tốn sức, mà vẫn mỉm cười trêu chọc Ông cụ Tiêu: “Ông nội, đây không phải là dao cắt bánh kem, mà là ngọc tỷ của Nhà họ Tiêu chúng ta, ông phải truyền thẳng cho cháu dâu của ông mới được.”
Ông cụ Tiêu cười ha hả: “Cái thằng ranh này, ngọc tỷ gì chứ, cháu đang đau lòng vì vợ cháu ôm con lâu nên mỏi tay chứ gì.”
Tiêu Cận Ngôn cũng mỉm cười: “Con cũng lớn rồi nên bế rất mỏi tay, trước đây đều do cô ấy bế con, nên hôm nay cứ để cho cháu bế.”
“Đúng đó, cháu xem Tiểu Tinh Tinh gầy như vậy, nếu bế con sẽ rất mệt. Sau này cháu phải chăm sóc vợ cháu nhiều hơn, con bé lương thiện mềm lòng, nhưng cháu không thể xem đó là lẽ đương nhiên được.”
“Vâng, cháu nhớ rồi ạ. Tiểu Tinh Tinh là cháu dâu duy nhất mà ông chỉ định. Cháu trai là ai thì không quan trọng, nhưng cháu dâu nhất định phải là cô ấy.”
“Ha ha ha, cháu chỉ được cái lắm lời!”
Hai ông cháu kẻ xướng người họa, để Tô Cẩm Tinh có đủ mặt mũi.
Nhưng Tô Cẩm Tinh lại nghe ra hàm ý trong câu nói của Tiêu Cận Ngôn.
Mặc kệ cháu trai là ai thì cháu dâu vẫn là cô… Tiên sinh cũng là cháu trai của Ông cụ Tiêu, nếu sau này cô ở bên tiên sinh thì cô vẫn là cháu dâu của Nhà họ Tiêu.
Tiêu Cận Ngôn đang… tìm đường lui cho cô ư?
Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn anh, với khoảng cách gần như vậy, Tiêu Cận Ngôn vốn có thể dễ dàng cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng anh luôn không nhìn thẳng vào mắt của cô.
Không biết tại sao, ngực cô bỗng nhói đau.
Vừa đau nhói lại vừa đột ngột.
Khiến cô nhất thời cau mày.
Viên Nguyệt là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của cô, nên lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ bị làm sao vậy ạ?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu nói: “Mẹ không sao.”
“Nhưng hình như lúc nãy trông mẹ rất đau đớn.”
Tiêu Cận Ngôn nghe vậy mới nhìn qua đây, ánh mắt đảo quanh trước ngực cô: “… Ngực đau ư? Có phải là…”
Lời nói đã đến bên miệng, nhưng anh lại im bặt.
Tô Cẩm Tinh biết anh muốn nói gì, anh đang lo bệnh ung thư phổi của cô lại tái phát.
Cô lắc đầu nói: “Không phải, đã lâu rồi tôi không mang giày cao gót nên đau chân thôi.”
Rõ ràng Tiêu Cận Ngôn đã thở phào nhẹ nhõm: “Lẽ ra ban nãy ở trong phòng em nên đổi sang giày đế bằng.”
“Không sao.” Tô Cẩm Tinh tiến lên mấy bước, nhận lấy dao cắt bánh kem từ trong tay Ông cụ Tiêu, rồi cười nói: “Nếu đã như thế, cháu cũng không từ chối nữa.”
Ông cụ Tiêu cười mắng: “Cháu từ chối cái gì, đều là con cháu trong nhà, cháu cắt bánh kem cho ông là ông vui lắm rồi.”
Bánh kem có tổng cộng bảy tầng, cao hơn một mét, lại được đặt trên bàn, nên độ cao gần như sắp vượt qua hai mét.
Cô bắt đầu cắt từ tầng thấp nhất, rồi từ từ đi lên, nhưng mới cắt đến tầng bốn đã không với tới nữa rồi.
Bác Lâm hỏi nhỏ: “Tiểu Tinh Tinh, có cần bác đi lấy ghế để cháu đứng lên không?”
“Không cần đâu.” Không biết từ lúc nào Tiêu Cận Ngôn đã đặt hai đứa trẻ xuống, rồi đi tới đây.
Chỉ thấy anh ngồi xổm xuống sàn, rồi vén chiếc váy dài của cô cầm ở trong tay, sau đó khẽ kéo tay cô, Tô Cẩm Tinh nhất thời mất trọng tâm ngã ra sau.
Nhưng cô không hề ngã xuống sàn, mà vừa mới ngã ra đã được bả vai của anh đỡ lấy.
Cô bị cưỡng ép ngồi lên một bả vai của anh.
“Em đã ngồi vững chưa?”
“Hả?.. Á…”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy mình như đang ngồi trên tháp rơi tự do, nhất thời từ mặt đất lên tới độ cao gần hai mét, thậm chí cả quá trình còn chưa tới một giây.
Xung quanh vang lên từng tiếng hít thở sâu.
“Trời ơi, chủ tịch Tiêu đẹp trai quá!”
“Khiêng một người trưởng thành cũng nhẹ nhàng như vậy, chẳng khác gì đang bế một đứa trẻ.”
“… Tôi có hơi tò mò, rốt cuộc mợ Tiêu này có lai lịch gì, mà có thể hòa tan tảng băng như chủ tịch Tiêu vậy?”
“Tôi cảm thấy từ hóa tan này chưa được chuẩn xác cho lắm, mà phải dùng là ‘thuần phục’.”