Kim ốc tàng kiều.
Trong lòng Tô Cẩm Tinh thầm lặp lại câu thành ngữ này, nhưng lại cảm thấy hơi bất an.
Bởi vì cái kết của câu chuyện này không tốt cho lắm.
Alexander là người nước ngoài, hoàn toàn không hiểu về nền văn hóa cổ đại, nên nghe xong sẽ cảm thấy rất vui vẻ: “Sao thế? Anh có ký hay không?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cười đáp: “Lúc trước là tôi sốt ruột, tại sao bây giờ lại đổi thành anh sốt ruột vậy?”
“Ôi chao, tôi cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào…”
“Trước giờ anh chưa từng yêu à?”
“Tôi cũng từng yêu rồi, nhưng đa số đều nhắm vào mấy viên đá quý của tôi. Mối quan hệ khiêm tốn nhiều năm không rời không bỏ giống như anh và Star mới là điều tôi mà khao khát. Haizzz, anh hãy dạy tôi đi, làm thế nào mới có thể theo đuổi được cô gái như Star vậy?”
Tiêu Cận Ngôn quay đầu lại nhìn Tô Cẩm Tinh, rồi nắm tay lại thành nắm đấm để lên miệng ho khan một tiếng: “… Đó là dính chặt lấy.”
“What?”
“Chính là không cần mặt mũi đó.”
Alexander sửng sốt một hồi: “Chỉ đơn giản như vậy ư?”
“Cũng không hẳn là vậy, mà anh còn phải bao dung những tính khí nhỏ nhặt của cô ấy, chuyện gì cũng phải đặt cô ấy lên hàng đầu, rồi nghĩ mọi cách trốn tránh bố mẹ cô ấy để đưa cô ấy đi ra ngoài hẹn hò, đồng thời ghi nhớ những tật xấu của cô ấy, sau đó mang theo đồ ăn tương ứng ở bên người.”
“Nghe có vẻ cũng không khó khăn cho lắm?”
“Và điều quan trọng nhất là anh nhất định phải tin tưởng cô ấy. Cho dù anh nhìn thấy cái gì, hay anh nghe thấy điều gì, chỉ cần cô ấy nói không thì chắc chắn là không, anh nhất định phải tin tưởng cô ấy một trăm phần trăm, bằng không anh sẽ hối hận đến suốt cuộc đời.”
Alexander cười khà khà: “Chuyện này đâu có gì khó chứ? Tôi nhớ rồi, phải tin tưởng cô ấy, chuyện này tôi có thể làm được.”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười, rồi ký tên của mình ở bên dưới hợp đồng.
Hợp đồng được lập thành hai bản, sau khi ký tên xong thì mỗi người giữ một bản, coi như chuyện này đã giao dịch thành công.
Alexander nói: “Tôi nói trước, tôi sẽ không miễn phí vận chuyển. Anh phải tự nghĩ cách vận chuyển đá quý thô mà anh đã mua từ chỗ của tôi.”
“Ừm.”
“Được rồi, coi như chuyến đi tới phương Đông lần này của tôi cũng thu hoạch khá dồi dào, ngày mai tôi sẽ lên đường quay về, hy vọng với đầu óc kinh doanh của anh cộng thêm thiên phú thiết kế của Star, có thể biến những viên đá quý thô này của tôi trở thành trang sức lấp lánh xinh đẹp nhất trên thị trường.”
“Nhanh như vậy ư? Sao anh không ở lại trong nước chơi thêm một quãng thời gian nữa?”
Alexander xua tay nói: “Không được, tôi phải mau chóng quay về theo đuổi con gái. Ngày nào cũng nhìn thấy hai người ngọt ngào, khiến tôi thật sự rất muốn yêu đương…”
Trong lúc Tiêu Cận Ngôn và Alexander nói chuyện kinh doanh ký hợp đồng thì Tô Cẩm Tinh không đi qua đó.
Cho dù là để tránh bị nghi ngờ hoặc để bảo mật thì cô không nên nhúng tay vào chuyện này là tốt hơn hết.
Cô đứng từ xa nhìn thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng cũng ký được hợp đồng, mỗi người đều nhận lấy bản hợp đồng của mình, xem ra đã đại cáo thành công rồi.
Trong lòng cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Coi như chuyện này đã được giải quyết, bước tiếp theo là sức khỏe của ông nội Tiêu…
Tất nhiên, cô hy vọng ông nội Tiêu có thể thọ tỷ Nam Sơn, cô vốn cho rằng giả làm vợ chồng với anh sẽ rất khó, chí ít cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng qua việc chung sống mấy ngày nay, cô cảm thấy thời gian đang trôi qua rất nhanh.
Anh đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước.
Không biết có phải là vì anh thật sự cố tình giống với tiên sinh hay không mà tính cách cũng trở nên dịu dàng lại kiên định, nhưng đến thời khắc quan trọng lại không ngần ngại dũng cảm đứng ra.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Tô Cẩm Tinh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đang hàm chứa ý cười của anh, cô lắc đầu đáp: “Không có gì, các anh đã bàn xong rồi sao?”
“Ừm, tụi anh đã bàn xong rồi, cũng may chuyện này nhờ có em.”
Khóe miệng của Tô Cẩm Tinh khẽ giật: “Cho dù không có tôi thì anh vẫn còn có Ngô Mẫn Mẫn, như vậy anh vẫn có đủ điều kiện để hợp tác lần này.”
“Đôi mắt của Alexander rất tinh tường. Nếu anh thật sự giả vờ kết hôn với Ngô Mẫn Mẫn, e rằng sẽ không lừa được anh ta.”
“Vậy chúng ta đã lừa được anh ta ư? Điều đó chứng tỏ kỹ năng diễn xuất của chúng ta đều rất tốt đúng không?”
Tiêu Cận Ngôn đáp: “Em thì đúng chứ anh thì không.”
“Ý anh là sao?”
“Chỉ có em mới đang diễn, còn anh thì không.”
…
Tiệc mừng thọ rất náo nhiệt, đến khi xế chiều khách khứa mới từ từ giải tán.
Tiêu Cận Ngôn luôn nắm tay cô, làm chủ nhà đi tiễn từng vị khách, đến khi vị khách cuối cùng rời đi thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Bác Lâm bưng hai ly nước trái cây tới, đau lòng nói: “Hai cháu uống nước trước đi, chắc chắn hôm nay Tiểu Tinh Tinh đã kiệt sức rồi.”
“Bác Lâm, ông nội đâu ạ?”
“Ông cụ không thể chịu đựng được nữa, nên đã đi nghỉ trước rồi, tụi trẻ cũng như thế, chơi đến mệt rồi, e rằng bây giờ đã ngủ mất rồi.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Vậy chuyện trong nhà làm phiền bác rồi. Cháu và Tiểu Tinh Tinh có chút chuyện nên phải đi ra ngoài một lát.”
Bác Lâm hơi ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi mà hai cháu vẫn phải ra ngoài à?”
“Vâng ạ!”
“À à à, bác hiểu rồi. Hai cháu muốn trải qua thế giới hai người đúng không? Ây da, xem cái đầu gỗ của bác này. Hai cháu mau đi đi, nhớ đi chơi vui vẻ nhé, đừng vội quay về.”
Tiêu Cận Ngôn cũng không giải thích, mà dứt khoát nắm tay Tô Cẩm Tinh rời khỏi biệt thự, đi thẳng đến ga ra để lấy xe.
“Lexus?” Tô Cẩm Tinh nhìn chiếc xe màu xám bạc ở trước mặt: “Anh thích lái hãng xe tầm thường như này từ khi nào vậy? Còn chiếc Porsche trong ga ra kia của anh thì sao?”
Tiêu Cận Ngôn đi tới, ga lăng mở cửa xe giúp cô, đồng thời lấy tay che nóc xe để cô khỏi va vào: “Theo lời chú Hình nói, bốn năm trước, gara dưới tầng hầm đó đã bị ngập do một trận mưa lớn, mà lúc đó anh đang hôn mê ở bệnh viện nên không có thời gian để xử lý, vì thế tất cả đều bị ngâm nước hư hết rồi.”
Tô Cẩm Tinh ngồi vào ghế phụ dưới sự che chắn của anh, đợi cô ngồi ổn định rồi, Tiêu Cận Ngôn mới quay về ghế lái, khởi động xe.
“Vậy xe xử lý thế nào? Tôi nhớ anh có ít nhất hai ba mươi chiếc Porsche và các hãng xe khác. Nếu cộng lại thì không phải là con số nhỏ.”
Tiêu Cận Ngôn lái xe ra khỏi nhà cũ, anh lái rất ổn định: “Theo lời chú Hình nói thì toàn bộ xe đều bị hư hại, chắc nó đã được kéo đến chỗ để xe phế liệu rồi.”
“Tại sao anh lại nghe lời chú Hình nói? Anh có quan hệ rất tốt với chú Hình à?”
“… Cứ cho là thế đi, dù gì chú Hình cũng có ơn với anh.”
“Tại sao câu nói này tôi nghe hơi quen quen vậy?”
“Bởi vì em đã từng nhắc đến, tiên sinh cũng từng nói chú Hình là ân nhân của anh ta.”
Một cảm giác kỳ lạ bỗng ập tới rồi từ từ nảy mầm trong lòng cô.
Chú Hình đều có ơn với hai anh em nhà họ Tiêu ư?
Tại sao ông ta lại đối tốt với nhà họ Tiêu như vậy?
Cô không biết rõ rốt cuộc Tiêu Cận Ngôn có giao tình gì với chú Hình, nhưng tiên sinh… thì chắc là ơn nuôi dưỡng.
Hôm nay vào ban ngày Tiêu Cận Ngôn đã nói sẽ đưa cô đến hỏi rõ chú Hình.
Như vậy cũng tốt, mọi chuyện đều phải có câu trả lời thì mới có thể kết thúc.
Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới biệt thự ven biển.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Em cứ đi vào trước đi, đợi anh đỗ xe xong rồi sẽ vào sau.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, cô hiểu ý dụng ý của Tiêu Cận Ngôn, anh đang tránh hiềm nghi khi cô nói về chuyện tiên sinh với chú Hình.
Hoặc là… anh không muốn nghe cho lắm.
Cô mở cửa xe ra, đi tới trước cửa biệt thự, rồi nhẹ nhàng bấm chuông cửa.