“Cậu chủ, Tiểu Tinh Tinh, khách khứa bên dưới đều đang đợi cắt bánh kem. Hai người mau lên đi, đừng lề mề nữa.”
Là giọng nói của bác Lâm.
Viên Nguyệt cũng khẽ gõ cửa, bi bô nói: “Bố mẹ, có bánh kem rất ngon, rất thơm.”
Tiểu Thần cũng hùa theo: “Bánh kem thật sự rất ngon ạ!”
Giọng nói của bọn trẻ khiến mấy người ở trong phòng như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Ngoài Hà Hiểu Hiểu còn hơi mơ hồ ra thì cả Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh đều hiện rõ sự chật vật.
Một người bị vạch trần nỗi lòng tim rơi xuống đáy vực, còn người kia cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng tim như tro nguội.
Rõ ràng lúc nãy ở hậu đình vẫn có thể diễn kịch thành một cặp vợ chồng ân ái, nhưng bây giờ chân tướng đã bị vạch trần, giữa hai người như bị một tấm kính trong suốt ngăn cách, thậm chí còn lúng túng đến mức không có chỗ để che thân.
Tiêu Cận Ngôn hoàn hồn lại trước, anh hít sâu một hơi, rồi giơ cánh tay ra hiệu cô hãy khoác lấy: “Hôm nay là tiệc mừng thọ, nên chúng ta hãy để ông nội vui vẻ một chút, đợi tiệc mừng thọ kết thúc, anh sẽ dẫn em đi gặp chú Hình.”
Tô Cẩm Tinh bỗng ngẩng đầu lên.
“Mấy năm nay anh rất ít khi gặp mặt ông ta, nhưng anh có thể khẳng định tiên sinh không ở bên cạnh ông ta, anh không hề nhìn thấy vết tích của bất kỳ ai từng sinh sống trong nhà của ông ta. Đến lúc đó em có vấn đề gì thì có thể hỏi ông ta, về tung tích của tiên sinh hoặc những chuyện khác đều được hết.”
“…”
“Chúng ta đi thôi nào.” Tiêu Cận Ngôn thu hồi tâm trạng, rồi nở nụ cười dịu dàng: “Bọn trẻ đang ở bên ngoài đấy, nhất là Tiểu Thần vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi tìm thấy bố, nên em đừng để bọn trẻ thất vọng.”
Tô Cẩm Tinh im lặng, rồi gật đầu, khẽ khoác lên cánh tay anh: “Chúng ta đi thôi.”
Bên trong mãi không có động tĩnh gì, Viên Nguyệt hơi sốt sắng, nên quay đầu lại hỏi bác Lâm: “Ông nội Lâm, có phải bố mẹ đã ngủ rồi đúng không ạ?”
“Không phải đâu. Ồ, ra rồi kìa!”
Hai người cùng khoác tay nhau bước ra ngoài, một người điển trai cao ráo, một người xinh đẹp dịu dàng, hình ảnh này quá đẹp đẽ, khiến mấy đứa trẻ và bác Lâm ở bên ngoài đều chấn động.
Tiêu Cận Ngôn khẽ hỏi: “Bác Lâm, Tiểu Dương đâu?”
“À, Tiểu Dương ư, thằng bé đang ở bên cạnh ông cụ ở dưới lầu. Ông cụ đang giới thiệu người khác rằng thằng bé chính là người thừa kế tương lai của Nhà họ Tiêu, để trải đường cho Tiểu Dương sau này.”
Tô Cẩm Tinh hơi lo lắng nói: “Tiểu Dương vẫn còn nhỏ mà…”
“Thằng bé đã gần chín tuổi, không còn nhỏ nữa rồi. Lúc cậu chủ chín tuổi đã có thể xem báo cáo tài vụ giúp bố mình rồi.”
Tô Cẩm Tinh vẫn cảm thấy hơi bất ổn: “Trẻ con vẫn nên vui vẻ một tý mới tốt, không bằng đợi thằng bé lớn hơn một chút hẵng tiếp xúc với những thứ này? Chí ít cũng phải được mười lăm mười sáu tuổi.”
“Mười lăm mười sáu tuổi ư?” Bác Lâm không khỏi bật cười: “Lúc bố thằng bé mười lăm mười sáu tuổi đã biết mua kẹo ngôi sao cho con gái rồi. Đâu còn tâm tư để đặt vào mấy chuyện này cơ chứ?”
Tô Cẩm Tinh bỗng phản ứng lại.
Lúc cô quen biết Tiêu Cận Ngôn là lúc anh mười lăm mười sáu tuổi, là một thiếu niên hoài bão tùy ý chạy trốn trên bãi tập của trường.
Không tính thì không biết, cuộc đời của bọn họ có gần một nửa thời gian là dây dưa lẫn nhau.
Hoặc yêu, hoặc hận, đều để lại những trang nổi bật trong cuộc đời đối phương.
Tiểu Thần đỏ mặt, khẽ kéo ống tay áo của Viên Nguyệt: “Chị, bố và mẹ đều rất xinh đẹp.”
Viên Nguyệt nắm chặt tay của em gái, dịu dàng nói: “Em cũng rất xinh đẹp, con của bố và mẹ đều rất xinh đẹp.”
“Có thật không ạ? Nhưng em… chị và anh đều rất giống bố mẹ, còn em thì chẳng giống tý nào…”
“Tất nhiên là thật rồi, hồi chị còn nhỏ như em cũng không giống bố mẹ, sau này mới từ từ giống, nên em phải đợi mình lớn lên mới biết được.”
Có sự khẳng định của chị, Tiểu Thần cực kỳ vui vẻ, mắt sáng lấp lánh.
Tiêu Cận Ngôn chủ động giơ tay về phía các con: “Hai con ai muốn bố bế nào?”
Tiểu Thần nhỏ giọng hỏi: “Bố không thể bế cả con và chị ạ?”
“Vậy thì không được, bố phải để lại một tay để nắm tay mẹ.”
“Dạ!” Tiểu Thần ngoan ngoãn đi về phía Tô Cẩm Tinh: “Vậy con muốn mẹ, con nhỏ hơn nên người cũng nhẹ hơn.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu, rồi cúi người một tay bế Viên Nguyệt lên, cơ thể mềm mại trắng trẻo vui vào lòng anh, rồi kinh hô: “Wow, cao quá!”
Tô Cẩm Tinh kéo tay anh: “Tay anh vẫn đang bị thương đấy…”
“Không sao, anh vẫn có sức để bế con gái.”
Tô Cẩm Tinh thấy anh một tay bế con gái một cách vững vàng thì cũng không tiện nói gì nhiều.
Nhưng cô sức lực có hạn, không thể bế con bằng một tay được, nên cô buông bàn tay đang khoác trên cánh tay của anh ra, rồi dùng hai tay để bế Tiểu Thần.
Cũng may Tiểu Thần chỉ có ba tuổi, hơn nữa người cũng rất gầy nên cũng không nặng cho lắm.
“Bố, bố nói bố phải nắm tay mẹ, vậy bố mau nắm đi ạ.” Viên Nguyệt như chú cá con vẫy đạp trong lòng anh.
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn Tô Cẩm Tinh, chỉ thấy cô bế con bằng hai tay khá vất vả, thật sự không còn sức lực để lấy một tay ra khoác cánh tay anh.
Có lẽ… như vậy cô cũng có thể tự tại hơn một chút.
Anh cười nói: “Mẹ phải bế em gái, nên chúng ta cùng đi cũng như nhau cả thôi.”
“Vậy bố hãy ôm eo mẹ đi ạ!” Tiểu Thần bỗng lên tiếng: “Lúc trước con nhìn thấy rất nhiều chú dì đều làm như vậy.”
Tiêu Cận Ngôn nhất thời sửng sốt, liếc nhìn Tô Cẩm Tinh: “… Con nhìn thấy ở đâu?”
Tô Cẩm Tinh cũng chấn động, Tiểu Thần là một bé gái, sức khỏe lại không tốt, nên cô cực kỳ để tâm, hầu như con bé luôn ở trong nhà.
Tiểu Thần cười hì hì đáp: “Lúc ở nước ngoài, con đã nằm nhoài lên trên cửa sổ để nhìn ra bên ngoài, rất nhiều chú dì đi trên đường đều làm như vậy, còn vừa đi vừa hôn… ô ô ô…”
Tô Cẩm Tinh vội bịt miệng con gái lại: “Chúng ta mau đi thôi, khách khứa ở bên ngoài đều đợi đến sốt ruột rồi.”
Rồi cô dứt khoát bế con gái đi xuống lầu.
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu bật cười, rồi theo sau cô đi xuống lầu.
Bác Lâm vẫn đi theo sau nhắc nhở như gà mẹ: “Chậm thôi, Tiểu Tinh Tinh, cháu đi chậm thôi… Nếu bây giờ trong bụng cháu đang có đứa nhỏ thì cháu không được đi nhanh như vậy…”
Thế là Tô Cẩm Tinh càng đi nhanh hơn.
Hai người lần lượt đi xuống lầu, trong ngực còn ôm con, khách khứa đang cực kỳ nhàm chán chờ đợi ở dưới lầu đều trợn tròn mắt.
“Đứa nhỏ này… là con của ai vậy?”
“Thoạt nhìn đã rất lớn rồi, còn có bé trai mà ông cụ vừa mới giới thiệu cho chúng ta nữa, bảo là người thừa kế tương lai của Nhà họ Tiêu, trông khoảng bảy tám tuổi gì đấy.”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt làm ngơ, rồi gọi một tiếng về phía xa xa: “Tiểu Dương!”
Tiểu Dương đã sớm bị một đám người xa lạ vây quanh đến phát phiền, lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thì như chú chim quay về tổ nhào vào lòng anh: “Bố!”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười ôm lấy cậu bé, rồi lớn tiếng giới thiệu với các vị quan khách: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là Tiểu Dương – con trai tôi, còn đây là Viên Nguyệt và Tiểu Thần – hai cô con gái của tôi. Sau này khi tôi nghỉ hưu, mấy đứa trẻ này vẫn phải nhờ mọi người chăm sóc.”