Hà Hiểu Hiểu nghe cô nói xong thì cả người nhất thời trầm mặc.
Một lúc sau cô mới từ từ thở dài: “Tớ có thể hiểu rõ, tại sao khoảng thời gian đó cậu lại khó quên như vậy.”
Cô ấy khịt mũi, vành mắt cũng đỏ hoe: “Hồi ức tốt đẹp như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Tô Cẩm Tinh rút khăn giấy ở trong túi xách ra nói: “Cậu mau lau nước mắt đi, tại sao cậu lại khóc?”
“Bởi vì tớ thật sự muốn khóc.” Hà Hiểu Hiểu nhận lấy khăn giấy, không những không ngừng khóc, ngược lại còn khóc to hơn: “Rốt cuộc chú Hình kia là ai? Nhà ông ta có ngai vàng cần phải thừa kế à? Hơn nữa, nếu ông ta cũng cảm thấy tiên sinh rất có năng lực, vậy tại sao ông ta còn cảm thấy anh ta bị phụ nữ quấy nhiễu không làm được việc, thật sự tức quá đi mất!”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười.
Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ đã sắp ba mươi rồi, nhưng Hà Hiểu Hiểu vẫn là Hà Hiểu Hiểu ngây thơ đáng yêu ngày trước.
“Tớ cũng không biết rõ lai lịch của chú Hình kia, nhưng lúc trước tớ có nghe tiên sinh nói đến, chú Hình là ân nhân của anh ấy.”
“… Ân nhân ư?”
“Ừm.” Tô Cẩm Tinh nói: “Anh ấy không muốn nói về chuyện quá khứ của anh ấy, nên tớ không thể hỏi gì được. Tớ đoán, có lẽ hồi nhỏ sau khi anh ấy bị vứt bỏ vì cho rằng đã chết, anh ấy đã được chú Hình nuôi nấng.”
Hà Hiểu Hiểu nhất thời rơi vào xoắn xuýt: “Vậy… ơn cứu mạng cộng thêm ơn nuôi nấng, quả thật hơi rắc rối đó.”
“Đúng vậy, do đó bây giờ anh ấy đã lựa chọn không xuất hiện nữa, mà lựa chọn rời xa tớ, tớ cũng có thể thấu hiểu mà.”
“Mặc dù là thế, nhưng nếu chú Hình kia coi trọng tiên sinh, ông ta không sợ xe sẽ đâm chết anh ta hay sao? Đó chính là đường cao tốc trong đêm mưa đó.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu nói: “Tớ cũng không biết, có lẽ tài xế của ông ta có kỹ thuật lái xe khá cao siêu.”
“Đúng rồi, có lẽ bây giờ chú Hình kia cũng rất lớn tuổi rồi đúng không?”
Cô ước lượng đại khái rồi gật đầu: “Tớ đã gặp mặt ông ta mấy lần, quả thật đã rất lớn tuổi rồi, hơn nữa sức khỏe cũng không được tốt cho lắm, nếu ra ngoài thì phải ngồi xe lăn.”
“Thôi được rồi.” Hà Hiểu Hiểu nhất thời dâng trào ý chí chiến đấu: “Vậy thì chúng ta không cần phải nói lời đạo đức nữa, mà chỉ cần đợi ông ta đi về tây thiên thôi. Đợi ông ta đi rồi, sẽ không còn ai khống chế tiên sinh nữa, rồi hai người vẫn có thể ở bên nhau lần nữa.”
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.
Hà Hiểu Hiểu lớn tiếng hỏi: “Ai đó?”
Không ai đáp lại, nhưng cánh cửa lại được mở ra, Tiêu Cận Ngôn bước vào, rồi gật đầu coi như chào hỏi Hà Hiểu Hiểu trước.
Tiêu Cận Ngôn cũng không nói gì, mà dời tầm mắt nhìn Tô Cẩm Tinh: “Chúng ta phải đi cắt bánh kem cho ông nội rồi, bọn trẻ đều đang ở đó.”
Tô Cẩm Tinh ngầm hiểu nên đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hà Hiểu Hiểu kéo cô lại: “Cẩm Tinh, cậu đừng đi! Ngộ nhỡ tiên sinh nhìn thấy tin tức cậu ở bên Tiêu Cận Ngôn thì sao? Anh ta đâu có biết hai người chỉ đang giả vờ diễn kịch. Chẳng phải lúc nãy chúng ta vẫn đang nói, đợi chú Hình kia chết rồi, cậu và tiên sinh có thể quay về như trước hay sao?”
Chú Hình ư?
Tiêu Cận Ngôn bỗng ngừng bước hỏi: “Cô mới nói đợi ai chết thế?”
Hà Hiểu Hiểu lườm anh: “Ai cần anh lo chứ? Tiêu Cận Ngôn anh cứ lo làm người đi. Cẩm Tinh đồng ý diễn vở kịch này với anh để cho ông nội anh xem là vì cô ấy lương thiện, nếu anh thừa lúc vắng mà vào thì tôi khuyên anh nên tỉnh táo lại đi! Tiên sinh sẽ nhanh chóng quay về tìm Cẩm Tinh mà thôi, bọn họ mới là một đôi. Mẹ kiếp, anh đang làm gì đấy…”
Tiêu Cận Ngôn bỗng áp sát, khiến Hà Hiểu Hiểu giật mình, kinh hô.
Tô Cẩm Tinh vội đi tới đứng chắn trước mặt Hà Hiểu Hiểu, rồi nhìn Tiêu Cận Ngôn bằng ánh mắt cấp thiết nhưng sắc bén: “Hiểu Hiểu cũng là vì tôi, anh dám!”
Tiêu Cận Ngôn tức đến mức bật cười: “Anh dám cái gì?”
“Anh…”
“Em tưởng anh định đánh Hà Hiểu Hiểu à?”
Tô Cẩm Tinh cắn chặt môi.
“Tiểu Tinh Tinh, chúng ta đã quen biết hơn mười năm, yêu nhau năm năm, anh là hạng người như vậy ư?”
Tô Cẩm Tinh kiên trì không tránh ra, mà giang hai tay bảo vệ Hà Hiểu Hiểu: “Trước đây anh không phải, nhưng anh đã nói anh có chứng rối loạn lưỡng cực, nên tôi không thể nào xác định được.”
Anh sửng sốt mấy giây, rồi cúi đầu dùng tay che mặt, phát ra tiếng cười khổ: “Đúng vậy, anh có chứng rối loạn lưỡng cực…”
“Anh…” Giọng điệu của Tô Cẩm Tinh hơi dịu xuống: “Anh có gì thì cứ từ từ mà nói, trước tiên phải bình tĩnh lại đã.”
“Anh rất bình tĩnh, Hà Hiểu Hiểu là bạn của em, lúc em mang thai cô ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, anh vẫn còn nhớ phần ân tình này, hơn nữa cô ấy còn là người phụ nữ của Lục Tước, anh có thể làm gì cô ấy chứ?”
“Vậy điệu bộ ban nãy của anh là muốn làm gì?”
“Anh chỉ muốn xác nhận một chuyện.” Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, rồi nghiêng đầu nhìn Hà Hiểu Hiểu đang được cô che chở ở phía sau, trầm giọng nói: “Cô vừa mới nói, chỉ cần đợi một người chết thì tiên sinh sẽ nhanh chóng tới tìm Tiểu Tinh Tinh, vậy người này… là ai?”
Hà Hiểu Hiểu đảo mắt, rồi nhanh mồm nhanh miệng thành thật đáp: “Chú Hình là một ông lão tên là chú Hình. Nghe nói ông ta đang ngồi xe lăn lại còn có bệnh. Chính ông ta đã ngăn cản không cho tiên sinh đến tìm Cẩm Tinh. Nếu ông ta chết rồi, chắc chắn tiên sinh sẽ tới đây, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh.”
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn nhất thời biến hóa khôn lường: “Chú Hình… sao cô lại biết chú Hình?”
“Anh quản tôi biết bằng cách nào…”
“Cô hãy trả lời tôi đi!”
“Anh hung dữ cái gì? Rõ ràng là anh đang hỏi tôi, nếu anh hung dữ như thế thì tôi chẳng thèm nói cho anh biết.”
“Hà Hiểu Hiểu!”
“Anh gọi tên bà đây làm gì?”
“Cô hãy nói cho tôi biết đi… cầu xin cô…” Tiêu Cận Ngôn hít thở nặng nề, giọng điệu như mang theo vẻ van nài: “Chuyện này thật sự rất quan trọng đối với tôi, xin cô hãy nói cho tôi biết.”
Hà Hiểu Hiểu bị sự thay đổi đột ngột của anh làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, nên gãi đầu, đáp qua loa: “Tôi… tôi chỉ nghe nói.”
“Cô đã nghe ai nói?”
“Tôi nghe…”
Tô Cẩm Tinh giải vây giúp Hà Hiểu Hiểu: “Cô ấy đã nghe tôi nói, sao thế?”
Cả người Tiêu Cận Ngôn nhất thời hóa đá tại chỗ: “Em biết chú Hình ư?”
“Cũng không hẳn là quen biết, mà tôi chỉ gặp mặt ông ta mấy lần.” Tô Cẩm Tinh bỗng nhận ra điều gì đó, nên hỏi ngược lại: “Anh cũng biết ông ta sao?”
“…”
Anh không nói gì, càng không phản bác lại.
Bởi vì anh có quen biết.
Tô Cẩm Tinh cũng ngạc nhiên: “Anh quen biết ông ta hồi nào?”
“Anh quen biết ông ta từ rất sớm, vào năm bố mẹ anh xảy ra tai nạn xe, em rời xa anh đi ra nước ngoài, anh đã tứ cố vô thân, là chú Hình đã kéo anh về, cho anh một nguồn vốn để khởi động, để anh sáng lập lại tập đoàn Tân Phong.”
“Vậy… anh có biết bên cạnh ông ta có một nam thanh niên cực kỳ được coi trọng không? Tuổi tác người đó cũng xấp xỉ với anh, cũng cao ráo như anh, được chú Hình nuôi nấng từ nhỏ…”
“Có phải tướng mạo cũng giống hệt anh đúng không?”
Tô Cẩm Tinh: “…”
Rõ ràng Tiêu Cận Ngôn đang cười, nhưng trong mắt lại ngấn nước: “Cuối cùng bây giờ anh cũng đã hiểu, tại sao lúc đó em lại nhận lầm anh, tưởng anh là tiên sinh rồi.”
“…”
“Bởi vì tiên sinh không phải ai khác, mà chính là anh trai sinh đôi của anh. Anh ta giống hệt anh, hôm đó lúc anh tới khách sạn lớn Dung Thành để tìm em đã hút thuốc, nên giọng nói cũng trở nên giống anh ta, đúng không?”
“…”
“Đỉnh núi Vân Đài, cây hải đường, những đoạn ngắn từng xuất hiện trong ký ức của anh đều là hồi ức đẹp mà em đã ở bên tiên sinh, em nói cần bác sĩ tâm lý để tư vấn, là vì tò mò tại sao anh lại có thể mơ thấy những chuyện mà em và tiên sinh đã từng trải qua, đúng không?”
“…”
“Thật nực cười.” Anh vẫn đang cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc: “Anh cố gắng muốn biến thành anh ta, còn tưởng mình đã làm rất tốt rồi, thái độ mà em đối với anh cũng dần tốt lên. Anh luôn nghĩ rằng, nếu biến thành tiên sinh thì em sẽ tới gần anh hơn, nên anh đã biến mình thành anh ta.”
“…”
“Kết quả anh cố gắng nửa ngày… lại thất bại bởi người anh ruột của mình.”