Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 333: Tớ cũng từng mặc váy cưới rồi



“Cẩm Tinh, nếu, tớ nói là nếu, nếu Tiêu Cận Ngôn thật sự có thể tâm linh tương thông với tiên sinh, rồi một ngày nào đó anh ta có được toàn bộ ký ức của tiên sinh thì cậu có bên anh ta hay không?”

Tô Cẩm Tinh nhất thời á khẩu.

Nếu Tiêu Cận Ngôn có được toàn bộ ký ức của tiên sinh…

Anh chỉ có gương mặt giống hệt tiên sinh, chứ không thể sống y hệt như tiên sinh được.

Cô lắc đầu đáp: “Hai người đâu có giống nhau, giọng nói của anh ta khác tiên sinh, nên tớ vẫn có thể phân biệt được.”

Nói đến đây, cuối cùng Hà Hiểu Hiểu mới yên tâm: “Cũng đúng, anh ta có thể mô phỏng gương mặt của tiên sinh, chứ đâu thể mô phỏng… À không phải, chứ đâu thể mô phỏng giọng nói của tiên sinh được đúng không? Cho dù là cặp song sinh thì cũng phải có chút khác biệt chứ.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, hơi do dự.

Trước khi bị tập kích ở nhà hàng hôm trước, cô cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng…

Rõ ràng Tiêu Cận Ngôn không hề hay biết tiên sinh cũng từng xuất hiện giống như thần binh từ trên trời giáng xuống để cứu mình, nhưng anh vẫn chọn cách thức giống như tiên sinh, ngay cả trang phục và cách xuất hiện cũng không khác gì nhau…

Chuyện này thật sự chỉ là cảm ứng của cặp song sinh thôi ư?

“Bỏ đi Cẩm Tinh, trước tiên đừng nghĩ chuyện này nữa, bây giờ ca phẫu thuật của Tiểu Thần mới là quan trọng nhất. Tớ nghe Lục Tước nói cậu đã tìm được lá gan tương xứng rồi đúng không?”

“Ừm, tớ đã tìm được rồi.”

“Vậy thì tốt, cứ làm phẫu thuật trước đã, nếu so sánh thì Tiểu Thần vẫn rất may mắn, có gan tương xứng…”

Tô Cẩm Tinh nắm ngược lại tay cô ấy rồi an ủi: “Cậu đừng tự trách nữa, Tiểu Hào chỉ đi tìm mẹ của thằng bé, hai mẹ con bọn họ sẽ được đoàn tụ ở trên trời cao.”
Hà Hiểu Hiểu khịt mũi, hơi nghẹn ngào nói: “Haizzz, tớ cũng nghĩ thế. Thằng bé sống trên cõi đời này cũng không được vui vẻ, cho dù đợi được lá gan để làm phẫu thuật, cũng luôn đau đớn.”

Một năm trước, Tiểu Hào đã qua đời vì bị bệnh gan, Hà Hiểu Hiểu đã khóc suốt đêm ở trong điện thoại.

Cô ấy rất thích trẻ con, Tiểu Hào lại ngoan ngoãn đáng yêu, nên cô ấy luôn cực kỳ để tâm.

Có lẽ ông trời cũng thích nghe , nên mới dẫn thằng bé lên thiên đường.

Bây giờ Tô Cẩm Tinh vẫn còn nhớ, lúc mình đang chui vào ngõ cụt thì nghe thấy một giọng hát non nớt với ca từ đơn giản lại dịu dàng: “Lấp la lấp lánh, bầu trời đều là ngôi sao nhỏ.”

Hà Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, đau khổ nói: “Cẩm Tinh, cậu nói thử xem có phải ông trời bị mù rồi không? Đứa trẻ ngoan đều bị bệnh, ngược lại người xấu đều sống rất tốt. Mấy ngày trước, tớ đã gặp Dương Tuyết Duyệt kia dẫn con trai của cô ta, đứa bé đó cũng bị dạy dỗ không tốt, mới có mấy tuổi mà đã đi chui qua váy của mấy cô gái trẻ, rồi bị người ta mắng mấy câu. Dương Tuyết Duyệt đã đứng ra bảo vệ, nói đứa bé còn nhỏ, mà mấy cô gái đó cũng không xinh đẹp gì.”
“Cô ta thật sự đã sinh con ư?”

“Ừm, đại khái là… kỳ tích y học trong truyền thuyết. Rõ ràng cô ta đã sớm bị bác sĩ khẳng định là người vô sinh, nhưng cô ta thật sự đã có con. Mà tớ nói với cậu này, báo ứng gì đó vẫn có đấy, đứa con trai của cô ta trông rất xấu. Gương mặt cực kỳ gian xảo, chắc giống bố của nó.”

“Cậu không nhìn thấy bố của đứa bé à?”

“Không, nhưng tớ khẳng định không phải là Tiêu Cận Ngôn, tớ vẫn có thể chắc chắn điều này. Cậu nhìn Tiểu Dương và Viên Nguyệt xem, hai đứa đều cực kỳ xinh đẹp, mặc dù Tiêu Cận Ngôn xấu xa, nhưng thật sự rất đẹp trai, đâu đến nỗi sinh ra đứa con xấu như vậy.”

Tô Cẩm Tinh khẽ cười không nói gì.

Hà Hiểu Hiểu liếm môi dò hỏi: “Hay là để tớ đi thăm dò tình địch giúp cậu nhé?”

Tô Cẩm Tinh quay đầu, nhướng mày: “Cậu định dùng chiêu mỹ nhân kế với tổng giám đốc Lục nữa à?”
“Sao lại là ‘nữa’ chứ? Lần trước tớ là giao dịch mang tính chiến thuật mà thôi.”

Tô Cẩm Tinh thở dài, khuyên nhủ tận đáy lòng: “Hiểu Hiểu, tổng giám đốc Lục thật sự đối tốt với cậu. Anh ta cũng không nói gì về chuyện của Hoắc Hàn lúc trước, mặc dù cậu và Hoắc Hàn thực chất chẳng có gì cả, nhưng dù gì… anh ta cũng thật sự đã xem cậu làm bàn đạp để lợi dụng triệt để.”

“Được rồi được rồi, là tớ ngốc, lúc trước còn cảm thấy anh ta không tệ, nên đã dùng anh ta để ngăn cản chuyện bố tớ giục cưới, ai ngờ anh ta lại sang tay bán tớ đi, rồi đi khắp nơi nói với truyền thông rằng tớ đã đập tiền, rồi cưỡng ép anh ta. Mẹ kiếp, tớ thật sự tức đến mức thở không nổi, sắp phát nổ đến nơi rồi.”

Tô Cẩm Tinh an ủi: “Lòng người cách cái bụng, nên chuyện này cũng không thể trách cậu được, mà là do anh ta quá tiểu nhân. Nhưng Hiểu Hiểu à, cậu hãy nghe tớ một câu, trên đời này có một người có thể bảo vệ, ở bên cạnh không rời bỏ cậu như vậy, thật sự là chuyện cực kỳ may mắn đó.”
“Tớ biết rồi.” Hà Hiểu Hiểu hơi đỏ mặt nói: “Chúng tớ sắp đính hôn rồi.”

Tô Cẩm Tinh bất ngờ: “Chuyện hồi nào vậy?”

“Vào mấy ngày trước, anh ấy đã uống say, rồi kéo thẳng tớ về nhà họ Lục, đứng trước mặt ông bà nội, bố mẹ và mấy cô dì trong gia đình tuyên bố phải kết hôn với tớ. Cho dù bọn họ không đồng ý cũng được, anh ấy đã nhận định sẽ không thay đổi suy nghĩ rồi, hôn lễ cũng không tổ chức ở nhà họ Lục, mà chúng tớ sẽ tự tổ chức.”

Cô biết chuyện mấy người lớn trong nhà họ Lục đều không hài lòng về Hà Hiểu Hiểu.

Dù gì thanh niên tuấn kiệt như Lục Tước cũng đã có sự lựa chọn về các cô gái môn đăng hộ đối.

Nhưng Lục Tước cũng là người đàn ông chân chính, nhiều năm chịu đựng áp lực như vậy, nhưng từ đầu đến cuối tâm ý vẫn không hề thay đổi.
“Hiểu Hiểu, chúc mừng cậu.”

“Hì hì.” Hà Hiểu Hiểu hơi ngại ngùng nói: “Nói tới cũng rất buồn cười, rõ ràng cậu sinh con trước, nhưng tớ lại mặc váy cưới trước, nghe có vẻ hơi kỳ kỳ.”

“… Tớ cũng từng mặc váy cưới rồi.”

“Hồi nào thế, sao tớ lại không biết?”

“… Cũng là ngày hôm đó.”

Hình như cái ngày vào bốn năm trước đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Trong lòng cô đã tràn đầy khát khao vui mừng khi đi ra nước ngoài sinh sống, tiên sinh cũng không cần phải trốn tránh nữa, mà có thể quang minh chính đại đi bên cạnh cô, bọn họ có thể nắm tay nhau, thậm chí là có thể ôm hôn.

Bọn họ đã cử hành hôn lễ chỉ có mặt cô dâu và chú rể ở dưới gốc cây hải đường tơ rũ, cô đã dùng áo sơ mi của anh để làm khăn trùm đầu, rồi gả cho anh.

Con đường đi tới sân bay đó quá dài, dài đến mức bây giờ cô vẫn chưa đi ra được.
Vừa nghĩ đến cả người anh đều là máu nằm im ở dưới đất trong cơn mưa đó, trái tim cô lại đau đến mức như bị khoét một lỗ.

Mọi thứ tốt đẹp đều chấm dứt ở giây phút đó.

Giấc mộng cũng được thức tỉnh từ giây phút đó.

Từ đầu đến cuối cô không phải là công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, mà cô chỉ là ăn mày vùng vẫy trong bùn đất.

Yêu cầu của cô luôn đơn giản như vậy, nhưng ông trời lại rất nhẫn tâm, không chịu cho cô một lần.

“Người đâu, xảy ra chuyện lớn rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv