Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 327: Chúng ta... thật sự không thể quay lại?



“Yo, đây không phải là chủ tịch Tiêu đấy à!”

Có lẽ nhận thấy tầm nhìn của bọn họ, đầu máy bay bưng một ly rượu vừa được điều chế đi tới.

Bấy giờ Tô Cẩm Tinh mới nhìn rõ mặt anh ta…

Cô không biết diễn tả thế nào, trên mặt giống như một con ngựa mảnh mai với đôi mắt gấu trúc, làn da trắng bệch, toàn thân gầy gò, tròng mắt láo liên. Anh ta đảo mắt một cái, đột nhiên thoáng kinh ngạc: “Yo, vị này là…”

Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng kéo cô ra phía sau, dùng thân thể chặn cô lại: “Sếp Trương sao hôm nay rảnh mà đến đây thế?”

Trương Minh Hiên cười hà hà: “Đây không phải là đại thọ của Ông cụ Tiêu sao? Dù có bận thế nào cũng phải tranh thủ đến chúc thọ chứ! Trước đó nghe nói chủ tịch Tiêu sắp đính hôn rồi, sau đó lại nghe nói là thất bại. Sao rồi, lại có niềm vui mới à? Là người của công ty nào? Đã đóng những vai gì? Nếu muốn diễn phim của đạo diễn lớn thì có thể tìm tôi, tôi là người khá quen thuộc với làng giải trí!”
Người đàn ông này vừa mở miệng thì một mùi vị khó chịu xộc thẳng vào mặt.

Tô Cẩm Tinh kinh tởm đến nỗi suýt chút nữa nôn mửa.

Tiêu Cận Ngôn không khỏi nhíu mày: “Sếp Trương đến từ chỗ nào thế? Mùi không dễ ngửi nhỉ.”

Trương Minh Hiên sửng sốt một chút, nhanh chóng ngửi cổ tay áo mình, xấu hổ xoa xoa tay: “Haiz, tối hôm qua chơi dữ quá, bị đổ một chai dầu vào người rồi.”

“Dầu? Tinh dầu sao? Tinh dầu gì có mùi như thế này…” Tô Cẩm Tinh khó hiểu.

Trương Minh Hiên tức khắc có hứng thú: “Yo, đây vẫn còn là một bé ngây thơ trong sáng này, ngay cả dầu mà cũng không biết? Cũng đúng, thoạt nhìn đã biết là chủ tịch Tiêu rất khỏe, không cần dùng.”

Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn Tiêu Cận Ngôn, chỉ thấy vẻ mặt của anh cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí có thể nói là… rất thối.
Cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh: “Làm sao vậy?”

“Khụ khụ.” Tiêu Cận Ngôn hạ giọng nói với cô: “… Một lát nữa sẽ nói với em.”

“Ồ.”

Sau khi trò chuyện với một vài người, cuối cùng cũng được rảnh rỗi một lúc.

Số người tới chúc thọ đã gần hết, bây giờ căn bản là ăn buffet ở ngoài. Ông cụ Tiêu không chống đỡ nổi nữa, bị bác Lâm đẩy về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Tô Cẩm Tinh đã lâu không đi giày cao gót, lần này trực tiếp mang suốt ba, bốn tiếng đồng hồ, bàn chân đã sớm đau đến không chịu nổi.

Đợi sau khi chiêu đãi xong đợt khách cuối cùng và nhìn họ đi đến khu buffet ăn tối, cô không nhịn được mà rít lên: “Tôi… tôi vào ngồi một lát nha. Ui ui ui…”

Tiêu Cận Ngôn trực tiếp ôm ngang người khiến cô giật mình, nhưng có mặt nhiều người như vậy, cô chỉ có thể thấp giọng thốt lên.
Tiêu Cận Ngôn lại mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bế cô đến khu vườn phía sau biệt thự.

Đây là sân sau, hầu như không có ai đến.

Anh cúi người đặt cô lên xích đu mây, ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô cởi giày cao gót đặt sang một bên, kiểm tra bàn chân nhỏ của cô: “… Hơi trầy da.”

Tô Cẩm Tinh thở dài: “Đã lâu không mang giày cao gót rồi, hình như mất kỹ năng này rồi.”

Tiêu Cận Ngôn không biết lấy từ đâu ra một chai cồn và một gói tăm bông, quỳ một chân xuống đất, đặt chân cô lên đầu gối mình, cẩn thận sát trùng vùng da bị trầy của cô bằng động tác nhẹ nhàng và ánh mắt tập trung.

“… Trước kia em thích nhất là đi giày cao gót, cả bức tường đều là tủ giày.”

Tô Cẩm Tinh không quen với việc này cho lắm, muốn thu chân lại, nhưng lại bị anh cau mày đè xuống: “Đừng nhúc nhích.”
“Tôi không sao.”

“Trước kia có lần nào em mang giày cao gót mà không phải là anh xử lý vết thương giúp em? Nhưng tiểu công chúa vẫn thích làm đẹp nên nhất định đòi đi giày cao gót. Đi ra ngoài hẹn hò được nửa đường là chân lại đau không đi được nữa. Lần nào cũng là anh cõng về.”

Đột nhiên nhắc đến quá khứ, tim của Tô Cẩm Tinh dường như đột nhiên dao động.

Cô ngập ngừng một lúc: “… Vậy cũng là chuyện thật lâu trước kia rồi. Hồi đó đi học bắt buộc phải mặc đồng phục học sinh, không dễ dàng gì mới được ra ngoài mặc váy xinh, nếu đi giày thể thao sẽ rất không phù hợp.”

“Đúng đó, em vẫn rất thích xinh đẹp.”

“… Khi con người ta vô ưu vô lự, được cưng chiều thì mới có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ nên làm thế nào để xinh đẹp hơn. Khi bị cuộc đời vùi dập, có con cái phải lo toan chăm sóc, nào còn có thời gian đó.” Cô cười khổ nói:" Hiện tại mới cảm thấy đi giày thể thao là thoải mái nhất, đi làm hay lao động đều thuận tiện."
Tay Tiêu Cận Ngôn hơi khựng lại: “… Ừ.”

Bàn chân của Tô Cẩm Tinh rất thanh tú, mặc dù cô cao 167 cm, nhưng chân của cô chỉ có 35cm, giày cao gót tối thiểu là 36 cm, vì vậy đi giày cao gót không phù hợp lắm.

Nhưng lần nào cũng vậy, đôi giày mà Tiêu Cận Ngôn mua cho cô đều là size 35, vừa đúng.

Bây giờ nghĩ lại… Khi đó, anh thật sự rất chú tâm.

Còn cả một ngăn tủ đầy váy hoa đó, và túi đồng phục học sinh luôn đầy kẹo sao.

Tô Cẩm Tinh chán nản, thở ra một hơi: “Nếu con người vĩnh viễn không lớn lên thì sẽ tốt biết bao? Lúc tôi hơn mười tuổi, thật sự rất hạnh phúc. Bố còn sống, mẹ cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy. Còn có…”

“Còn có anh.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh cũng sẽ không trở thành một kẻ bộp chộp dễ giận, chỉ số thông minh thì log out."

Kỳ thật nói ra hết cũng tốt.
Khoảng thời gian kể từ tuổi niên thiếu tốt đẹp của cô gái này đã qua lâu lắm rồi.

Trong thăng trầm của cuộc đời, thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ trong bốn năm, cô dường như đã thay đổi thành một người khác. Mà giữa cô và Tiêu Cận Ngôn đâu chỉ cách hơn mười năm, cũng như Dương Tuyết Duyệt, và cả tiên sinh.

“Tiểu Tinh Tinh, chúng ta… thật sự không thể quay về được sao?”

“Phải trở về như thế nào chứ? Coi như tất cả mọi chuyện mấy năm nay đều chưa từng xảy ra sao?”

Choang…

Tiếng lọ hoa rơi xuống đất cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người.

Tiêu Cận Ngôn vô thức che chở Tô Cẩm Tinh phía sau, đôi mắt híp lại nguy hiểm: “Ai ở đâu? Đi ra!”

“Ôi, thật xin lỗi… Tôi uống hơi nhiều, chỉ muốn đến một nơi ít người cho tỉnh rượu, thật sự không cố ý nghe lén…”
Người này là…

Vương Hữu Tài?

Toàn thân Tô Cẩm Tinh trở nên cảnh giác, mặc kệ vết thương ở chân vừa được xử lý. Cô trực tiếp đi giày cao gót vào rồi đứng dậy, ôm chặt cánh tay Tiêu Cận Ngôn.

“… Tôi làm mợ Phong sợ hãi rồi sao? Thật là ngại quá nha.” Vương Hữu Tài nở một nụ cười không có ý tốt trên mặt: “Nhưng lần trước tôi nhìn thấy cô, cô lớn gan lắm mà, sao lại bị chút động tĩnh nho nhỏ ấy của tôi làm cho sợ được?”

Tiêu Cận Ngôn quay đầu lại nhìn cô trấn an, vỗ nhẹ vào cánh tay cô ra hiệu cho cô đừng sợ.

Nhưng Vương Hữu Tài bắt đầu nghi ngờ Tiêu Cận Ngôn, nhanh chóng nói: "Chủ tịch Tiêu, cậu còn chưa biết đâu nhỉ? Tôi và cậu ruột của mợ nhà xem như có quen biết. Lúc trước mợ Tiêu đến thăm cậu cô ấy, đúng lúc đã gặp gỡ.

Kết quả là, có thể là tôi quá ngu ngốc, không biết nói chuyện, chọc giận mợ Tiêu, mợ Tiêu trực tiếp động thủ với chúng tôi!
Theo lý thuyết tôi là một người đàn ông, không nên động tay với phụ nữ. Nhưng vợ anh đâu phải là người bình thường! Không biết ở đâu gặp một chàng trai còn trẻ tuổi, đánh nhau ác liệt lắm! Để bảo vệ vợ anh, tôi đã bị đánh đến bệnh viện hai lần…"

Thấy Tiêu Cận Ngôn không nói gì, ông ta tiếp tục giả ngu: “Ôi trời, không phải là chủ tịch Tiêu không biết chuyện này chứ? Sau đó tôi lại nhìn thấy vợ anh ngồi lên xe máy của người đàn ông kia đi mất, còn ôm eo anh chàng đó nữa. Hai người thân mật lắm!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv