Hóa ra là đến cáo trạng?
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Tiêu Cận Ngôn. Anh trở tay nắm ngược lại tay cô, siết chặt. Cô hiểu ý đó là gì: bảo cô yên tâm đi.
Tiêu Cận Ngôn cười khẽ và nói: “Vậy thì thật là trùng hợp. Lần nào vợ tôi gặp bạn bè cũng bị ông bắt gặp.”
Vương Hữu Tài lấm la lấm lét mà đảo mắt trên người Tô Cẩm Tinh phía sau, cười ha ha: “Thật sự là khá trùng hợp, nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên. Hai lần tôi gặp mợ Tiêu, cô ấy đều thề thốt phủ nhận mối quan hệ của mình với anh.”
“Vậy à?”
“Đúng đó! Cô ấy nói, cô ấy không liên quan gì đến anh, đã ly hôn từ lâu rồi. Còn “người bạn” của cô ấy mà nói thì thật đúng là giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Vì cô ấy mà suýt chút nữa đánh tôi chấn thương sọ não luôn rồi. Đây không phải… quan tâm sẽ bị loạn chứ nhỉ?”
Tiêu Cận Ngôn lơ đãng: “Chuyện của vợ tôi, trong lòng tôi tự biết, không nhọc tổng giám đốc Vương lo lắng.”
Nói rồi, anh nắm tay Tô Cẩm Tinh chuẩn bị rời đi.
Nhưng Vương Hữu Tài đó nào chịu từ bỏ ý đồ, trực tiếp chạy tới chặn đường hai người, cố ý hét lớn: “Chủ tịch Tiêu, tôi đang tốt cho cậu thôi! Vợ cậu cũng không tốt như anh nghĩ… Ý, đây là cái gì?”
Tầm mắt của Vương Hữu Tài ngay lập tức tập trung vào cổ anh.
Vừa rồi còn quá xa nên không thể nhìn thấy, nhưng bây giờ khoảng cách đã rút ngắn lại, băng hỗ trợ màu da trên cổ anh cũng không cách nào che giấu nữa.
“Đây là… chủ tịch Tiêu, cậu cũng bị thương ở cổ ư?” Hai mắt Vương Hữu Tài lóe lên: “Phần cổ này của cậu không thể sơ suất được, vẫn nên gọi bác sĩ gia đình đến khám thử đi."
Khi nói lời này, Vương Hữu Tài luôn quan sát Tiêu Cận Ngôn, như thể đang đo chiều cao và kích thước anh một cách trực quan.
Đúng lúc này, rất nhiều khách ở sảnh trước và biệt thự đều bị giọng nói lớn của Vương Hữu Tài thu hút, rất nhiều người trong số họ đều có hợp tác với tập đoàn Tiêu thị, Alexander cũng đến.
Alexander tiến lên nói: “Oa, mấy ngày nay không gặp, tại sao anh lại bị thương thế?”
Tiêu Cận Ngôn lấy tay đỡ cà vạt, nhưng chỉ là do cổ quá dài nên anh có kéo thế nào cũng không kéo lên được: “Khụ, không có việc gì đâu, chỉ là bị thương nhẹ thôi.”
“Chủ tịch Tiêu, bị thương ở cổ họng cũng không phải chuyện nhỏ. Vẫn nên để bác sĩ khám xem đi chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, trên cổ làm sao mà bị thương? Có phải… cãi lộn rồi đánh nhau với mợ nhà rồi hay không?”
“A… vậy mợ Tiêu cũng quá… quá…”
Dù gì cũng là vợ công khai của Tiêu Cận Ngôn, cũng không ai dám nói lời nào quá đáng. Người này “quá” hơn nửa ngày mà không tìm được lời nào hay ho.
Nhưng mọi người đều ngầm hiểu rằng nếu vợ chồng thật sự cãi nhau mà động tay động chân thì thường là bàn tay, cánh tay, những bộ phận này sẽ bị bầm tím một chút, làm sao còn có người trực tiếp tấn công vào cổ chứ? Một chút bất cẩn là có thể gây tử vong đấy!
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người tụ tập, Tô Cẩm Tinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay là… cứ nói là tôi ngược đãi anh? Lý do thoái thác này cũng có vẻ dễ qua mặt.”
Hiện tại anh đang nắm toàn quyền kiểm soát tập đoàn Tân Phong, nếu nói là một vụ bắt cóc hay tranh chấp thương mại thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty.
Ngược lại, hai vợ chồng cãi nhau rồi động thủ thì hợp lý hơn, vả lại thiệt hại cho công ty cũng tương đối nhỏ. Các nhà đầu tư chỉ quan tâm đến việc liệu Tiêu Cận Ngôn có thể kiếm tiền cho bọn họ hay không, còn việc anh bị vợ bạo hành gia đình… Miễn là không chết, vậy vẫn có thể tiếp tục kiếm tiền.
Tô Cẩm Tinh liếm môi và nói thêm: “Chỉ là… có thể anh sẽ hơi mất mặt.”
Tiêu Cận Ngôn nghiêng đầu, cong môi nói: “Anh không quan tâm đến cái gọi là thể diện. Nhưng mợ Tiêu à, sau này em phải mang tiếng người đàn bà đanh đá rồi.”
“Dù sao đối với tôi cũng không thành vấn đề, hiện tại tôi đã có ba đứa con, về sau tôi cũng không có kế hoạch kết hôn lần nữa. Nói tôi là đanh đá hay chanh chua tôi cũng không để ý.”
“Nhưng anh để ý.”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh.
Trong mắt Tiêu Cận Ngôn, một dòng chảy dường như dịu dàng chảy xuôi: “Anh đã từng đổ oan cho em một lần, anh tuyệt đối sẽ không đổ oan cho em lần thứ hai. Em không phải là người đàn bà đanh đá, anh cũng không thể để em trở thành người đàn bà đanh đá.”
“Nhưng đây là cách tốt nhất rồi. Nếu Vương Hữu Tài đuổi theo không buông và nhất quyết yêu cầu bác sĩ khám vết thương cho anh, thì anh sẽ không thể che giấu sự thật rằng anh đã làm tổn thương ông ta! Đến lúc đó ông ta không bẫy chết anh mới là lạ!”
“Bẫy thì bẫy đi, con người Vương Hữu Tài này, cùng lắm là đòi tiền.”
“Nhưng mà…”
Vừa mở miệng, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một từ thuần tiếng Anh: “Oa, nhìn không ra nha, Star, cô lợi hại như vậy sao? Quan hệ của vợ chồng các người không được tốt lắm nhỉ, rốt cuộc là sao thế?”
Đúng rồi, còn có hợp đồng giá trên trời của Alexander.
Hợp đồng vẫn chưa được ký kết!
Mối quan hệ hôn nhân của bọn họ không thể xảy ra vấn đề!
Tô Cẩm Tinh nhất thời không nghĩ ra được giải pháp hay ho nào khác, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói thẳng: “… Thật ngại quá, khiến mọi người chê cười rồi. Là tôi không hiểu chuyện, nhìn trúng một cái túi xách nên nằng nặc đòi mua, ầm ĩ với Cận Ngôn, không ngờ lại vô tình cào móng tay vào cổ anh ấy.”
Những người bên cạnh chợt hiểu ra.
“Ồ, hóa ra là xước móng tay, vậy chắc là không quá nghiêm trọng.”
“Nhiều năm như vậy rồi mà chúng tôi vẫn luôn băn khoăn không biết chủ tịch Tiêu anh thích mẫu phụ nữ nào. Hóa ra chủ tịch Tiêu có khẩu vị khá độc đáo, thích ớt cay ham món lợi nhỏ!”
“Mợ Tiêu trông thì hiền lành dịu dàng, không ngờ lại dữ tợn như vậy…”
“Thôi đi, tình thú của vợ chồng son nhà người ta, chúng ta đừng dây vào…”
Vương Hữu Tài lại hét lên: “Chờ một chút!”
Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày, không kiên nhẫn nói: “Sao vậy tổng giám đốc Vương?”
“Ha ha, tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ. Sao móng tay của mợ Tiêu không xước đi đâu khác, mà cứ đâm vào cổ chủ tịch Tiêu chứ? Mấy ngày hôm trước tôi bị một người đàn ông đội mũ bảo hiểm tấn công. Xuất phát từ tự vệ, tôi cũng đã làm xước cổ của kẻ đó, kết quả đến nay vẫn không tìm thấy kẻ đó…”
“… Ông muốn nói gì, tổng giám đốc Vương?”
“Tôi chỉ muốn hỏi, quan hệ giữa chủ tịch Tiêu và mợ Tiêu như thế nào?”
Alexander trả lời thẳng bằng tiếng Anh: “Vô cùng tốt, tôi chưa từng thấy cặp đôi nào xứng đôi hơn bọn họ.”
“Vậy à.” Vương Hữu Tài lộ vẻ mặt dữ tợn: “Vậy nếu mợ Tiêu gặp nguy hiểm, chủ tịch Tiêu nhất định sẽ cố gắng cứu cô ấy, đúng không?”
Alexander trả lời: “Đương nhiên rồi, trong ánh mắt của anh ấy tràn đầy tình yêu, tôi không thể nhìn nhầm đâu.”
Vương Hữu Tài bật cười: “Vậy là tốt rồi, chẳng là người đàn ông đội mũ bảo hiểm không dám ló mặt ra là chủ tịch Tiêu sao? Tướng quân nổi giận vì hồng nhan. Vì người phụ nữ này mà cậu ấy đã tấn công tôi hai lần. Tôi đã làm giám định thương tích rồi, luật sư cũng đã xem, chắc chắn phải chịu trách nhiệm hình sự. Tôi luôn nghĩ rằng đó là một tên quèn nào đó, nhưng hóa ra lại là chính chủ tịch Tiêu, vậy thì dễ xử lý rồi! Chủ tịch Tiêu, cậu xem nên trực tiếp theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến, hay là bây giờ tôi báo cảnh sát để cảnh sát đến đây bắt cậu hả?”
“…”
“Tôi nghĩ đi với tôi thì tốt hơn nhỉ? Có thể coi đây là một tình tiết tự thú, có lẽ tội sẽ nhẹ hơn.”
Đôi con ngươi của Tiêu Cận Ngôn nheo lại đầy nguy hiểm: “Tổng giám đốc Vương, mấy năm không gặp nên ông lớn gan rồi nhỉ, dám giương oai trước mặt tôi à?”
Vương Hữu Tài tỏ vẻ không hề sợ hãi, nhún tay nói: “Tôi rất sợ khi nghe những lời này của chủ tịch Tiêu đó. Cậu đang chuẩn bị trả thù tôi hả? Cậu không sợ mợ Tiêu xảy ra gì đó…”