Khi đến, anh mặc một bộ vest đen tuyền, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, trên tay anh cầm cà vạt có họa tiết kẻ sọc màu tím nhạt, đi thẳng đến chỗ Tô Cẩm Tinh, đưa chiếc cà vạt trong tay cho cô: “Thắt mấy lần cũng thấy không đẹp, em thắt giúp anh đi.”
Vào khoảnh khắc đó, Tô Cẩm Tinh cảm thấy rằng tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn cô.
Đặc biệt là Hà Hiểu Hiểu, đôi mắt to kia gần như nứt ra.
Cô ấy vừa định nói chuyện thì đã bị Lục Tước kéo một cái, trực tiếp chặn miệng cô ấy lại, dùng một nụ hôn phong ấn.
“Ưm ưm ưm!!!”
Hà Hiểu Hiểu vung tay giãy giụa, nhưng vẫn bị Lục Tước bế bổng mang đi.
Tô Cẩm Tinh nhìn mà có hơi sững sờ. Mấy năm không gặp, bây giờ Lục Tước mạnh mẽ như vậy sao?
Ấn tượng của cô về Lục Tước vẫn dừng lại ở công tử dịu dàng như ngọc, khiêm tốn lễ phép, nhưng cô không ngờ anh ta lại gây ra một hành vi long trời lở đất như vậy ở nơi công cộng.
“… Mọi người đều sẽ thay đổi.” Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn kéo suy nghĩ của cô về.
Anh nhét cà vạt vào tay cô, cúi đầu tiến lại gần cô: “Buộc cà vạt cao một chút, che dấu vết băng bó trên cổ.”
Hóa ra anh cố tình để cô đeo cà vạt là vì chuyện này.
Khi Tô Cẩm Tinh định thần lại, Tiêu Cận Ngôn đã hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô, điều chỉnh theo chiều cao của cô.
Cô đưa tay ra và khéo léo quấn chiếc cà vạt quanh gáy anh, sau đó thắt một nút góc cạnh trước hầu kết của anh.
Cổ anh thon dài, lại thêm vết sẹo ở hầu kết, cô cố gắng điều chỉnh nhiều lần, nút thắt quá thấp thì không che được, nhưng cao quá thì lại có vẻ hơi kỳ quái, điều chỉnh như thế nào cũng không phù hợp.
Tiêu Cận Ngôn không thúc giục, chỉ ngồi xổm xuống để cô tiện thao tác.
“… Có vẻ không được. Cổ của anh dài quá, không che được.” Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày: “Có muốn đổi nơ không? Loại lớn hơn chắc là được đó.”
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn dán chặt vào mặt cô, nghe vậy thì cười nhạt: “Em biết đấy, anh chưa bao giờ đeo nơ.”
Đúng rồi.
Ngay từ đầu khi gia nhập tập đoàn Tiêu thị, anh đã kiên quyết không đeo nơ, nói là rất giống nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Vì vậy sau này quà sinh nhật Tô Cẩm Tinh tặng cho anh đều là cà vạt.
“Vậy thì làm sao bây giờ?” Tô Cẩm Tinh hỏi: “Tôi vừa mới thấy hôm nay Vương Hữu Tài cũng đến đây. Nếu bị ông ta nhìn thấy vết sẹo trên cổ của anh thì sao?”
Tiêu Cận Ngôn suy tư một lúc, nhẹ giọng nói: “Với cấp bậc của ông ta thì chắc hẳn ở phạm vi bên ngoài, không được tiến vào khu vực trung tâm. Hơn nữa hôm nay biệt thự nhiều khách, người cũng đông. Nói không chừng ánh mắt của ông ta không tốt, không chú ý thấy.”
Băng hỗ trợ này gần với màu của da.
Nếu cách thật sự xa, mới có thể thật sự không bị chú ý.
Tô Cẩm Tinh miễn cưỡng gật đầu: “Vậy thì tôi trông chừng giúp anh. Nếu ông ta tiến gần về phía anh, tôi sẽ vỗ nhẹ vào cánh tay anh.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Vậy là em muốn theo xã giao giúp anh?”
“… Diễn kịch diễn cho đủ bộ, hôm nay để cho ông nội vui vẻ một chút đi.”
“Cũng chỉ vì ông nội?”
“Còn có…”
“Còn gì nữa?”
“Còn có bọn nhỏ, Tiểu Thần, Tiểu Dương, Viên Nguyệt. Các con đều còn nhỏ, không hiểu mấy chuyện tan hợp của người lớn. Bọn nhỏ chỉ nghĩ đơn giản là bố mẹ thì nên ở cùng nhau, giống như tối hôm qua Tiểu Thần thà rằng ngủ một mình cũng phải khiến cho hai người chúng ta… ở chung với nhau vậy.”
Tiêu Cận Ngôn thoáng cười khổ: “Đúng, vì ông nội, vì bọn trẻ.”
“Anh đừng như vậy. Không phải lúc đầu chúng ta đều đã thỏa thuận rồi sao? Chỉ là đóng kịch mà thôi. Nếu không phải vì ông nội, tôi sẽ không đồng ý.”
“Ừ, anh hiểu mà, em không cần phải nhắc đi nhắc lại.”
“Tôi chỉ…”
Còn chưa kịp nói xong, đã nghe được bên cạnh truyền đến tiếng khoe khoang kiêu ngạo của Ông cụ Tiêu cùng rất nhiều người.
“… Đúng vậy, chính là cháu dâu của tôi! Ông còn chưa biết sao? Há, vậy thì ông thật là lạc hậu, cháu chắt của tôi cũng tám tuổi rồi!”
“Hề hề, xinh đẹp đúng không? Cận Ngôn nhà tôi có mắt nhìn tốt nên đã xuống tay từ lâu rồi! Từ khi con bé còn học cấp ba thì nó đã bắt đầu theo đuổi, hiện tại cũng hơn mười năm rồi, vẫn như keo như sơn vậy, đến ông già như tôi nhìn cũng đỏ mặt!”
“… Bọn nó còn trẻ, chắc chắn là phải sinh thêm vài đứa nữa! Nhà họ Tiêu chúng tôi đã mấy đời đơn truyền, đến đời Cận Ngôn thì chắc chắn phải sinh thêm vài đứa nữa, bọn trẻ cũng có bạn chơi! Không muốn tụi nó như Cận Ngôn của nhà tôi, từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình, quá cô đơn, nếu nó có thể có anh em thì tốt rồi…”
Sinh thêm vài đứa nữa?
Tô Cẩm Tinh cảm thấy da đầu mình tê dại.
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn cô một cách vô ý, sau đó ánh mắt anh dần dần trượt xuống và đáp xuống chiếc bụng phẳng lì của cô.
Tô Cẩm Tinh cau mày trừng anh: “Anh đang nhìn gì thế?”
“… Không có.”
“Anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Khi sinh ra Tiểu Dương nặng bao nhiêu?”
Hỏi đến con, Tô Cẩm Tinh bớt đề phòng hơn, nhẹ nhàng nói: “Hai ký ba lạng, giống mèo con nhưng nhỏ lắm. Lúc đó tôi còn quá nhỏ, không biết dưỡng thai như thế nào, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái…”
Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng nắm tay cô, xoa nắn trong lòng bàn tay: “Viên Nguyệt thì sao?”
“Viên Nguyệt càng nhẹ hơn, chỉ cóòn hai ký. Tình trạng thể chất của tôi lúc đó thì anh cũng biết rồi. Kỳ thật tôi đã rất cố gắng. Hiểu Hiểu đã mua rất nhiều thực phẩm bổ sung cho tôi ăn. Tôi gần như phải bóp mũi mới uống hết được. Nhưng cũng không giúp được gì, không tăng cân chút nào.”
Tim anh như nhói lên: “Vậy còn em?”
“Tôi thì sao?”
“Hai lần sinh con đều là lúc thân thể vô cùng không tốt, khó chịu lắm đúng không?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Tôi nhớ bác sĩ từng nói khung xương của tôi nhỏ nên không dễ sinh. Cũng may là cả hai đứa nhỏ đều tương đối nhỏ, có lẽ bọn chúng quan tâm đến người mẹ vô dụng như tôi nên không để tôi chịu khổ nhiều quá.”
Tiêu Cận Ngôn nắm tay cô vòng vào khuỷu tay mình: “Về sau, anh sẽ không để em chịu khổ nữa.”
Danh tiếng của Ông cụ Tiêu ở thành phố H thật sự không nhỏ, cộng thêm danh tiếng của Tiêu Cận Ngôn nên hôm nay có rất nhiều người đến dự tiệc mừng thọ.
Làn sóng người đến chúc thọ Ông cụ Tiêu hết đợt này đến đợt khác, sau đó đều Tiêu Cận Ngôn dẫn cô phụ trách chiêu đãi.
Nói về chiêu đãi, thành thật mà nói, cả thành phố H không ai dám để Tiêu Cận Ngôn tiếp đãi họ, họ chỉ trao đổi với nhau vài câu khen ngợi. Tô Cẩm Tinh chỉ chịu trách nhiệm đứng bên cạnh, mỉm cười tán gẫu mấy câu với bạn gái của đối phương.
Còn Tiêu Cận Ngôn, mỗi một người chúc thọ Ông cụ Tiêu, anh đều phải khẽ khàng giới thiệu bên tai cô một lần.
“Đây là sếp Chu của Lâm thị, kinh doanh đồ cổ và cảm thấy vô cùng hứng thú với đồ bằng ngọc. Anh nhớ trước đây em cũng đã nghiên cứu về điêu khắc ngọc thô. Nếu cần có thể nhờ anh ta tư vấn. Con người này không tệ, trượng nghĩa dũng cảm, có vẻ dễ tiếp xúc.”
Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu.
“Em có nhìn thấy anh chàng đang phục vụ bên cạnh tủ rượu không?”
“Thấy rồi, là đầu máy bay đó đúng không?”
"Đúng vậy, người đó họ Trương, tên là Trương Minh Hiên, việc buôn bán khá tốt, nhưng lại quen thói gian manh hay giở thủ đoạn, luôn thích chiếm món lợi nhỏ, còn vô cùng thích nhúng chàm mấy ngôi sao nhỏ, cùng một đức hạnh như Vương Hữu Tài. "
Tô Cẩm Tinh gật đầu thật mạnh: “Tôi nhớ rồi, sau này tôi sẽ không làm ăn với anh ta.”
Tiêu Cận Ngôn vừa bực mình vừa buồn cười: “Về việc làm ăn thì không có vấn đề gì, đôi bên cùng có lợi thôi, không sao cả. Ý anh là bảo em đề phòng anh ta một chút. Người này có tiếng háo sắc, em nhìn vẻ xanh đen trong mắt anh ta đi, sắp vượt qua bảo vật quốc gia rồi.”
“Việc buôn bán quá vất vả sao?”
“… Đáy mắt xanh đen ở một người đàn ông có ý nghĩa gì, em không biết sao?”