Vẻ đẹp của đêm nay giống như một viên đá ném vào mặt nước hồ phẳng lặng, chẳng mấy chốc đã chìm xuống nước.
Mấy ngày sau, tất cả đều rất bận rộn.
Trước tiên là bữa tiệc mừng thọ của ông nội Tiêu.
Lẽ ra vì lo lắng cho sức khỏe của ông nội Tiêu không được tốt, không biết sau này có cơ hội tổ chức tiệc mừng thọ hay không, nên Tiêu Cận Ngôn đã tổ chức đại tiệc mừng thọ này rất hoành tráng. Toàn bộ những người có máu mặt ở thành phố H gần như đều được mời đến đây.
Mà bây giờ tập đoàn Tân Phong đang ở thời kỳ đỉnh cao, những người muốn có quan hệ với Tiêu Cận Ngôn đều phải tranh vỡ đầu, cho nên bữa tiệc mừng thọ này vô cùng sôi nổi.
Tô Cẩm Tinh thức dậy lúc sáu giờ hơn, nhưng anh đã không còn ở trong phòng.
Có một hộp quà tinh xảo ở cuối giường, trên đó còn dán một tờ giấy: [Hôm nay hãy mặc cái này.]
Khi mở hộp quà ra, cô thấy bên trong có một chiếc váy hoa màu tím nhạt và một đôi giày cao gót màu bạc. Toàn bộ chiếc giày được bao phủ bởi rhinestone, chúng sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, vô cùng chói lọi dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời.
Ngoài ra, còn có một bộ trang sức.
Vòng tay, vòng cổ và hoa tai đều là loại bạch kim sang trọng nhưng nhẹ nhàng. Những viên kim cương đính phía trên tuy không lớn nhưng tinh xảo về tay nghề và thiết kế độc đáo, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.
Ngoài ra, còn có một sợi dây cột tóc màu tím nhạt cùng kiểu.
Mái tóc của cô từ trước đến nay rất đẹp, đen bóng như thác nước đen. Cô tết tóc lại bằng dây cột tóc, thắt một chiếc nơ ở sau đầu. Sợi dây vẫn còn thừa ra rất nhiều, xõa tung trên vai cùng với phần tóc còn lại, khi có gió thổi qua sẽ tung bay bồng bềnh, rất đẹp và rất có khí chất thần tiên.
Khi bước ra khỏi biệt thự với bộ váy này, ngay cả Hà Hiểu Hiểu cũng phải sửng sốt: “Má ơi!!! Cẩm Tinh, hôm nay cậu đẹp ngất ngây luôn!!!”
Hà Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh Lục Tước. Anh ta đeo một cặp kính vàng, khẽ gật đầu khi nhìn thấy cô: “Cô Tô, đã lâu không gặp. Trang phục hôm nay thật sự rất thích hợp với cô.”
“Đúng vậy đó! Em đã nói mà, Cẩm Tinh, hôm nay cậu quả thật đã đẹp đến một cấp độ mới!”
Tô Cẩm Tinh cũng gật đầu với Lục Tước xem như chào hỏi, sau đó quay đầu nhìn Hà Hiểu Hiểu cười: “Sao, bộ váy trước đây của tớ không đủ đẹp à?”
“Người đẹp, mặc bao bố trông cũng đẹp nha! Nhưng mà… không giống, trước đây cũng rất đẹp, nhưng bộ trang phục hôm nay… Nó vô cùng phù hợp với cậu, như thể nó được thiết kế đặc biệt cho cậu vậy.”
Tô Cẩm Tinh chỉ vào chiếc váy trên người mình: “Đây là đồ Chanel may sẵn, làm sao có thể thiết kế cho tớ được?”
“Đó là do cậu biết chọn trang phục, hơn nữa phối đồ rất tốt. Nghiêm túc mà nói, vẫn luôn biết cậu rất xinh đẹp, nhưng trang phục hôm nay thật là có thể phong thần! Hôm nào cậu dạy tớ cách phối đồ đi nhé? Được không?”
“Dạy cũng không sao, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Lục Tước đột nhiên tiếp lời: “Chỉ là bộ đồ hôm nay chắc hẳn không phải do cô phối đâu nhỉ? Hẳn là do Cận Ngôn làm.”
Tô Cẩm Tinh không nói gì, xem như chấp nhận.
Hà Hiểu Hiểu tích cực truy hỏi: “Làm sao anh biết? Tiêu Cận Ngôn nói cho anh biết à?”
“Kỳ thật không có, nhưng quần áo của cô Tô từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành đều do một mình Cận Ngôn bao thầu. Không ai rõ hơn anh ta về việc cô Tô mặc đồ như thế nào là đẹp nhất.”
Hà Hiểu Hiểu không đồng ý, lập tức phản bác: “Vậy cũng không nhất định nha, tiên sinh cũng…”
Tô Cẩm Tinh lập tức kéo tay cô ấy và lắc đầu bảo cô ấy đừng nói nữa.
Hà Hiểu Hiểu nhún vai, ngậm miệng lại.
Nhưng Tô Cẩm Tinh hiểu cô ấy định nói gì. Khi Lưu Phấn tổ chức sinh nhật cho Vương Gia Linh tại biệt thự của nhà họ Tô, cô đến phá sân, bộ trang phục mà cô mặc hôm ấy là do tiên sinh phối. Nếu nói đến người hiểu biết phong cách ăn mặc của cô thì tiên sinh cũng biết cô rất rõ.
Lục Tước cười nhẹ: “Cô Tô, không biết cô đã từng nghe câu nói rằng tất cả những lần gặp gỡ trong thời gian ngắn đều là sự đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách chưa.”
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Tôi hoàn toàn không hiểu những lời này của sếp Lục.”
“Một ngày nào đó cô sẽ hiểu. Bây giờ có vẻ như… vẫn chưa đến lúc.”
Hà Hiểu Hiểu không cam lòng, bảo vệ Tô Cẩm Tinh, chất vấn Lục Tước: “Đây là cái kiểu khó chịu nhất ấy. Anh thích gì thì nói, không thích thì cũng đừng có nói nửa câu, được không?”
Lục Tước giang tay: “Anh chỉ cảm thấy chuyện này không nên được nói ra từ miệng của anh. Bọn họ phải chậm rãi hiểu biết toàn bộ mọi chuyện thì đó mới là cách tốt nhất.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cắn môi, do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Sếp Lục, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Tôi… tôi biết rằng mình không nên mắc kẹt trong quá khứ và không thể thoát ra. Tôi chỉ là cảm thấy không an tâm cho lắm. Trong số những người tôi biết, chỉ có anh là người duy nhất biết tiên sinh. Anh có biết bây giờ anh ấy sống có tốt không?”
Ánh mắt Lục Tước có chút thâm thúy, cũng có chút phức tạp: “Cái này… Tôi không chắc lắm.”
“Gần đây anh cũng không gặp anh ấy sao?”
“Trước khi cô về nước thì từng gặp một lần. Lúc đó trạng thái của anh ta không tốt lắm.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng gật đầu: “Còn bây giờ thì sao? Tôi không đòi hỏi nhiều, chỉ cần anh ấy có thể tốt đẹp, tôi có thể buông tay.”
Lục Tước cười khẽ: “Cô Tô, dù có thế nào đi nữa thì cô hãy tin rằng, cô vẫn mãi là chân ái của tiên sinh, trước đây là thế, bây giờ vẫn vậy. Anh ta không đến tìm cô không phải vì anh ta nổi giận với cô, cũng không phải không muốn tiếp tục với cô. Anh ta có ly do của anh ta.”
Tô Cẩm Tinh có chút kích động: “Vậy thì… anh ấy sẽ quay lại tìm tôi chứ?”
“Tôi cũng không biết nữa, nhưng cô Tô, với tư cách là người ngoài theo dõi các cô suốt chặng đường, tôi chỉ muốn tặng cho cô bốn chữ.”
“Bốn chữ nào?”
“Trân trọng hiện tại.”
“… Có ý gì?”
Lục Tước đẩy chiếc kính gọng vàng, nói: “Hãy dũng cảm nắm lấy tương lai, trân trọng những người và mọi vật xung quanh mình và sống thật tốt. Tiên sinh biết được chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Hà Hiểu Hiểu nghe đến đây thì khoanh tay khịt mũi: “Xem như em hiểu được rồi, anh đang đổi cách để tẩy trắng cho Tiêu cặn bã đúng không? Muốn Cẩm Tinh tha thứ cho Tiêu cặn bã, tiếp tục ở bên cạnh anh ta, còn muốn mượn danh nghĩa của tiên sinh? Em nói cho anh biết, khó mà làm được lắm! Phải qua được cửa ải của em mới được. Em tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Cẩm Tinh rơi vào trong hố lửa!”
Lục Tước đau đầu xoa xoa thái dương: “Chuyện của cô Tô để cô ấy tự quyết định, được không?”
“Không được, cậu ấy quá mềm lòng rồi. Ngộ nhỡ Tiêu cặn bã khóc lóc gào thét chảy nước mắt quỳ trên mặt đất sám hối, lại dùng mấy đứa nhỏ để chơi bài dịu dàng. Em sợ cô ấy mềm lòng tha thứ ấy! Lúc này đây em nhất định phải bảo vệ cậu ấy thật tốt, tuyệt đối không thể lại giẫm lên vết xe đổ.”
Đang nói chuyện, bác Lâm đã đỡ Ông cụ Tiêu đi ra ngoài. Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, đặc biệt là Ông cụ Tiêu mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước, cười ha ha nói: “Cô bé này thật nhanh mồm nhanh miệng. Lục Tước, sau này cháu phải cố chịu rồi.”
Lục Tước vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, cười khổ nói: “Vậy thì làm sao được? Có lẽ kiếp trước cháu nợ cô ấy, kiếp này phải trả lại.”
Ông cụ Tiêu cười sang sảng: “Vậy thì rất tốt. Ông thích nhất là nhìn mấy bọn trẻ các cháu ở bên nhau tốt đẹp như vậy. Đúng rồi, thằng nhóc thối nhà ông và Tiểu Tinh Tinh cũng đã có ba đứa con rồi. Cháu và Cận Ngôn vẫn bằng tuổi nhau đấy, nhưng lại thua xa quá!”
Lục Tước lại đau đầu: “Ông nội Tiêu, trong nhà ngày ngày đều giục cháu kết hôn sinh con, cháu không dễ dàng gì mới trốn được đến chỗ ông. Ông lại niệm thần chú cho cháu nghe nữa rồi! Phải rồi, Cận Ngôn đâu?”
Bác Lâm cười ha ha chỉ vào cửa: “Tới rồi này!”