“Được rồi được rồi…”
Tiểu Thần còn nhỏ, nhưng có rất nhiều sức lực. Cô bé lăn lộn ăn vạ trong vòng tay của cô, Tô Cẩm Tinh suýt chút nữa đã không ôm được cô bé.
May mà có một bàn tay to lớn đưa ra phía sau kéo cô mà hai mẹ con mới không bị ngã.
“Bố! Hì hì.” Hôm nay Tiểu Thần rất vui, gọi từng tiếng “bố” vô cùng giòn tan.
Tiêu Cận Ngôn hơi cong môi cười: “Ngoan.”
Sau đó anh nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm Tinh, trong mắt cô hiện lên một màu xanh đen mệt mỏi.
Những ngày này, vì bệnh của Tiểu Thần và tập đoàn Tô thị, bên này còn phải đối mặt với món canh lê khó lòng phòng bị của ông nội nhà mình, cô thực sự rất mệt mỏi.
Tiêu Cận Ngôn đỡ Tiểu Thần khỏi tay cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đưa con đi ngủ trước, em đi tắm trước đi.”
“… Anh?”
“Ừm, anh.”
“Anh biết dỗ con ngủ?”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước kia khi Viên Nguyệt còn nhỏ, anh cũng từng trông con bé.”
“Nhưng lúc đó Viên Nguyệt vẫn còn nhỏ mà, Tiểu Thần đã hơn ba tuổi rồi. Trẻ con ở tuổi này không dễ chăm sóc đâu.”
“Anh cũng từng trông trẻ năm tuổi, ba tuổi không tính là gì cả, cứ vậy đi.”
Tiêu Cận Ngôn một tay ôm Tiểu Thần, đi đến phòng ngủ nhỏ bên cạnh.
Vẫn là ôm bằng cánh tay trái.
Nhớ tới hôm trước anh vẫn còn đau đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng vì trở trời, Tô Cẩm Tinh có chút lo lắng.
Cô nhẹ nhàng đi theo, nhưng lại thấy Tiêu Cận Ngôn đang ôm đứa trẻ rất vững vàng, hơn nữa tư thế cũng rất thành thạo, giống như là… trước đó đã từng bế nhiều lần lắm rồi.
Nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống giường, nhẹ nhàng vén chăn cho cô bé, sau đó vào nhà vệ sinh làm ướt khăn rồi lau mặt, tay chân cho cô bé, cuối cùng nhét cả người vào dưới chăn, khéo léo, nhẹ nhàng nhưng đáng tin cậy. Thậm chí, anh còn nghĩ đến việc đứa trẻ có thể phải dậy vào ban đêm để đi vệ sinh nên đặt đôi giày nhỏ của cô bé gọn gàng dưới gầm giường, để cô bé có thể mang vào ngay khi ngồi xuống.
Mức độ chăm sóc cẩn thận này khiến Tô Cẩm Tinh vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Cận Ngôn dường như cũng biết cô đang đợi ở ngoài cửa, sau khi sắp xếp ổn định cho Tiểu Thần thì nhẹ nhàng bước ra đóng cửa lại, nói nhỏ với cô: “Đừng lo lắng, anh có thể làm tốt.”
Hai người cùng nhau trở lại phòng ngủ bên cạnh.
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Ngoài Viên Nguyệt ra, anh có từng trông đứa trẻ nào khác không?”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Em cho rằng anh sẽ rảnh rỗi đi chăm sóc con của người khác sao?”
“Vậy thì vừa rồi anh nói đã từng chăm sóc một đứa trẻ năm tuổi, ba tuổi chắc chắn cũng không sao…”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt.
Vừa rồi đúng là anh đã từng nói những lời này.
Gần như là bật thốt ra, như một câu trả lời trong tiềm thức.
Nhưng thực tế là ngoài Viên Nguyệt khi vẫn còn trong tã lót, anh thực sự chưa từng trông bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Bốn năm trước, Tiểu Dương đã năm tuổi, nhưng lúc đó anh còn đang hiểu lầm Tô Cẩm Tinh rất sâu sắc, lúc đó anh hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với Tiểu Dương. Huống hồ, lúc đó bên cạnh cô đã xuất hiện tiên sinh rồi.
“Anh… có lẽ là nói liệu thôi.”
Tô Cẩm Tinh bán tín bán nghi: “Năm nay, con của Dương Tuyết Duyệt chắc là cũng ba, bốn tuổi rồi, đúng không?”
Tiêu Cận Ngôn cụp mắt xuống: “Em cảm thấy anh sẽ đi chăm sóc con của cô ta sao?”
“… Tôi chỉ buột miệng hỏi thôi.”
“Em có nghi ngờ này, không phải thế sao?” Tiêu Cận Ngôn đứng yên trước mặt cô, thuận theo chiều cao của cô nên khẽ ôm lấy thắt lưng, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ với lòng chân thành vô hạn: “Tiểu Tinh Tinh, giữa Dương Tuyết Duyệt và anh đã sớm không có gì nữa rồi. Nếu nhất định phải nói thì đó chỉ là sự hận thù. Cô ta động tay chân trong xe, hại chết bố mẹ của anh, còn mưu toan muốn dùng cái thai để trốn tránh tai ương lao ngục. Những thứ này anh đều đã thanh toán rõ ràng từng cái một với cô ta. Về phần đứa trẻ trong bụng cô ta là của ai, anh không biết, và anh cũng không muốn biết. Cô ta và đứa con của cô ta không liên quan gì đến anh."
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức mạnh của sự kiên định, còn có hơi khàn.
Trong ánh sáng mờ, vô cùng có từ tính.
Không biết từ bao giờ, giọng điệu và động tác cũng như thói quen khi nói của anh ngày càng giống tiên sinh. Âm thanh như vậy, gương mặt như vậy, và cả đôi mắt sáng quắc của anh, giống như một đôi tay to dịu dàng đang trêu chọc trái tim của cô.
“Vậy…” Cô há miệng thở dốc, nhỏ giọng hỏi: “Trong phiên tòa, cô ta nói đứa bé trong ống nghiệm mà cô ta làm là con của anh…”
“Em tin à?” Tiêu Cận Ngôn cười khẽ: “Làm một đứa trẻ trong ống nghiệm không phải là việc cô ta muốn làm là làm. Cô ta cũng cần phải cung cấp… thứ đó của anh mới được. Nhưng anh chưa bao giờ làm điều đó, vậy cô ta mang thai con của anh từ đâu?”
Tô Cẩm Tinh hơi ngước lên nhìn anh.
Đôi mắt cô lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.
“Anh đã nói, từ giây phút sau khi gặp lại em, anh sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa.”
Tô Cẩm Tinh thở dài, ánh mắt từ từ trượt xuống, rơi vào trên cổ anh, hơi cau mày: “Trên tay bị thương nên tắm rửa đã không tiện rồi, hiện tại cổ cũng bị thương, làm sao bây giờ?”
Tiêu Cận Ngôn vừa định đưa tay chạm vào vết thương, đã bị Tô Cẩm Tinh nắm lấy cổ tay anh ngăn cản. Cô cau mày trách: “Đừng dùng tay chạm vào, trên tay anh có vi khuẩn, anh đã quên hồi trung học bị thương khi đá cầu rồi à? Vốn đã chẳng sao, nhưng bị Lộ Tư Niên chạm vào một cái là nó lập tức sưng tấy lên.”
Vừa dứt lời, cả hai đều thoáng hoảng hốt.
Trung học, đá cầu, Lộ Tư Niên.
Đã lâu lắm rồi, ngỡ như thế kỷ trước vậy.
Anh khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Được, không sờ nữa.”
“Vậy anh phải tắm sao đây?”
“Không tắm.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Dính nước càng dễ bị nhiễm trùng hơn.”
Tô Cẩm Tinh tỏ vẻ ghét bỏ: “Hôm nay vừa đánh nhau vừa lái xe, mồ hôi ướt đẫm cả người làm sao không tắm được?”
Tiêu Cận Ngôn nở nụ cười: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Em tắm cho anh?”
“Tôi…”
Cô nghẹn họng, đỏ mặt.
Tiêu Cận Ngôn không kìm lòng được, cúi đầu mổ vào môi cô một cái, lại xoa xoa đỉnh đầu của cô, cười khẽ nói: “Đừng sợ, chọc em thôi, tự anh có thể làm được.”
Tô Cẩm Tinh bị ba liên kích của anh làm cho thất thần, mãi một lúc lâu sau vẫn không hồi thần.
Khi bọn họ còn đang tình nồng, anh đều luôn như vậy, nhất là khi ở trường.
Anh hơn Tô Cẩm Tinh ba tuổi, đã học cấp ba rồi. Ở tuổi này, chiều cao của bé trai đột ngột tăng lên, các cơ trên cơ thể cũng dần săn chắc hơn. Từ một cậu bé trở thành một người đàn ông, anh đương nhiên có những suy nghĩ mà ở tuổi đó nên có. Nhưng khi đó cô vẫn còn là học sinh cấp hai, điều quan tâm mỗi ngày đều là váy nào đẹp, không kiếm được vé xem concert của Châu Kiệt Luân, hoàn toàn không nhận ra tình cảm dạt dào của anh khi đó.
Cũng phải một thời gian lâu sau, cô mới chậm rãi phản ứng lại.
Khi đó, anh lơ đãng trộm hương trên môi cô, kiềm chế mà vò loạn đầu tóc cô, hóa ra đều là đang để tâm đến suy nghĩ của cô.
Sau đó, hành động này đã trở thành một sự hiểu biết ngầm giữa bọn họ.
Chỉ cần anh làm như vậy, cô sẽ hiểu được, sẽ đỏ mặt, nhắm mắt, ngẩng đầu chờ anh hôn.
Thời thanh xuân…
Ngón tay của Tô Cẩm Tinh lơ đãng chạm vào nơi anh vừa hôn, dường như ở đó vẫn còn vương nhiệt độ nóng bỏng.
Giọng nói có chút lo lắng của anh đột nhiên phát ra từ phòng tắm: “Cẩm Tinh, em còn ở đó không?”
Cô đi nhanh vài bước rồi trả lời: “Có, anh quên lấy cái gì rồi sao?”
“Không có, anh chỉ xác nhận xem em còn ở đó hay không thôi… Anh sợ em sẽ giận sự đường đột của anh ban nãy, lại không để ý tới anh nữa.”