Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 315: Tôi có nằm mơ cũng muốn trở thành anh ta



“… Có thể nói như thế.”

“Cẩm Tinh! Anh nhớ rõ Diệp Lăng Phong đã từng nói một câu. Xa lánh người thân, làm thân với kẻ xa lạ, chỉ có người ngoài mới nói cảm ơn.”

Tô Cẩm Tinh hiểu ý của anh, cô liếm liếm môi, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Tôi…”

“Được rồi. Em không cần giải thích, anh hiểu rõ lòng em. Đi ngủ sớm một chút đi.” Tô Cẩm Tinh không nhúc nhích: “… Tiên Sinh không chết.”

Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên.

“Tôi không muốn lừa dối anh. Tiên Sinh không chết, trước đó tôi gặp tài xế của Tiên Sinh ở khách sạn Dung Thành. Anh ta đã xác nhận, Tiên Sinh thực sự không chết.”

“Sau đó thì sao?”

“Thế nhưng anh ấy chưa tới đi tìm tôi, hẳn là anh ấy… Rất hận tôi.” Tô Cẩm Tinh hít mũi một cái: “Tôi cùng Tiên Sinh đã là không thể. Thế nhưng tôi vẫn thương anh ấy như cũ, tôi hi vọng anh ấy có thể sống tốt, mặc dù không có tôi bên cạnh. Cho nên tôi nguyện buông tha, tôi sẽ không tìm anh ấy, dây dưa với anh ấy nữa. Tôi có thể ghi nhớ ký ức ngắn ngủi như pháo hoa kia cả đời, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ anh ấy.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Anh hiểu ý của em, trong lòng em có anh ta, anh sẽ không ép buộc em, cũng sẽ không dây dưa với em. Chờ ký hợp đồng xong với Alexander, sau khi ông nội mất, em muốn đi đâu, làm gì, đều tùy em, anh sẽ không ép em ở lại.”

Tô Cẩm Tinh như trút được gánh nặng: “… Cảm ơn.”

“Câu thứ hai!” Anh cười khổ: “Xem ra chúng ta thực sự đã là người lạ rồi.”

Tô Cẩm Tinh đã không còn gánh nặng trong lòng nên cũng nói nhiều hơn: “Đời người không có ai có thể đi cùng mình đến cuối cùng cả, bố mẹ cũng sẽ rời đi, con cũng sẽ rời đi, người mình yêu nhất cũng sẽ rời đi, bản thân phải bước đi một mình. Xa cách một ít cũng tốt, quá gần, đến lúc phải rời đi sẽ rất khó chịu.”

Anh thở dài: “Đi ngủ đi.”

“Đúng rồi! Còn có chuyện muốn thương lượng với anh.” Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhớ tới một việc: “Hôm nay bác Lâm nói cho tôi biết sắp đến mừng thọ 80 tuổi của ông nội rồi. Dựa theo tập tục, đại thọ là phải làm lớn, anh… Suy tính một chút nhé.”
“Được, anh đã biết, anh sẽ sắp xếp.”



“Bác sĩ, tôi thấy gốc hoa hải đường kia rồi, cảnh giống trong mơ của tôi như đúc.”

“Có cảm giác gì đặc biệt không?”

“Có, mỗi khi tôi tới gần kia cây hoa hải đường kia, trong lòng giống như bị đào ra một cái động lớn, gió lạnh vù vù chảy ngược vào trong, tim lạnh đến chết lặng.”

“Còn nữa không?”

“Còn nữa… Tôi rất vui vẻ.”

“Vừa đau lòng vừa vui vẻ?”

“Đúng! Tim rất đau, nhưng lại cảm thấy rất vui sướng, giống như có toàn thế giới, ôm trân bảo hiếm có nhất vào trong ngực.”

Bác sĩ Từ thở dài: “Chủ tịch Tiêu, gần đây cậu còn mơ tới hình ảnh nào khác không? Trừ mặt trời mọc trên đỉnh núi Vân Đài, cùng gốc hoa hải đường này ra, có hình ảnh nào khác không?”

“… Tạm thời còn không có.”

“Được.”
“Thế nhưng tôi có cảm giác quen thuộc khó hiểu đối với Augusta. Khi tôi dùng tay chạm vào nó, sẽ có loại cảm giác kỳ quái này.”

“Augusta? Là một người à?”

“Không phải, là một nhãn hiệu xe máy.”

“… Xe máy?”

“Đúng, xe máy, hình như có liên quan đến Tiên Sinh, cho nên Cẩm Tinh rất thích. Bác sĩ Từ, tôi cảm thấy hình như càng ngày tôi càng giống Tiên Sinh.”

Bác sĩ Từ cười an ủi anh: “Đây là cậu muốn à?”

“Đúng, tôi muốn đổi thành anh ta. Có nằm mơ tôi cũng muốn đổi thành anh ta. Mỗi ngày tôi đều ảo tưởng, một ngày nào đó tôi tỉnh lại, tôi chính là Tiên Sinh, Cẩm Tinh sẽ khóc ôm chặt tôi, hỏi tôi mấy ngày này đi đâu, sao bây giờ mới về?”

“Cho nên, bây giờ cậu coi như là mong muốn được đền bù à?”

“Vẫn chưa, thế nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ để mình chậm rãi biến thành anh ta.”
Bác sĩ Từ than thở: “Chủ tịch Tiêu, chỉ cần trong lòng cậu vui vẻ, thì cứ làm như vậy đi.”



“Cẩm Tinh, em sẽ rời xa anh ư?”

“Chỉ cần anh còn cần em, em sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.”

“Chờ chúng ta đi nước ngoài, anh giúp em quản lý công ty, em chỉ cần an tâm sống tốt là được rồi.”

“Chờ chúng ta thu xếp xong, anh để Tiểu Chu nhận cún nhỏ của chúng ta, sau đó chúng ta sẽ một lần nữa tổ chức hôn lễ.”

“Cẩm Tinh, Cẩm Tinh…”

“Mẹ! Mẹ sao vậy? Mau tỉnh lại đi!” Giọng trẻ con non nớt thanh thúy vang lên.

Là ai?

Là Viên Nguyệt!

Là con gái của cô, Viên Nguyệt.

Tô Cẩm Tinh mở mắt ra, mới phát hiện trên mặt đầy nước mắt.

Viên Nguyệt chăm chú lay cô, vỗ vai cô an ủi: “Mẹ, sao mẹ lại khóc, là nhớ bố à?” Tô Cẩm Tinh đưa tay ôm thân thể nho nhỏ mềm mại của con gái vào trong ngực: “Có một chút.”
“Con đi gọi điện thoại cho bố luôn bây giờ. Bảo bố về với mẹ nhé!”

“… Không phải là bố này.”

“Là ai ạ? Bố mà phải đi lên ngôi sao kia ạ?”

“Đúng rồi.”

“Vậy lớn lên con phải làm nhà du hành vũ trụ, bay đến ngôi sao để nói cho bố biết, mẹ rất nhớ bố.”

Tô Cẩm Tinh nín khóc mà cười, hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại của con gái: “Được! Viên Nguyệt nhà chúng ta rất có chí khí.”

“Mẹ! Đừng ở trên giường nữa, chúng ta nên đi đến sân bay rồi.”

Tô Cẩm Tinh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, hôm nay đã nói phải đi sân bay đón Tiểu Thần trở về. Diệp Lăng Phong có công tác ở nước ngoài không đi được, chỉ có thể đưa Tiểu Thần lên máy bay, nhờ tiếp viên hàng không trông cô bé mà thôi, còn cô ở sân bay bên này đón.

Tô Cẩm Tinh chỉnh lại tâm trạng một chút, lập tức phấn chấn.
Tiểu Thần được cứu rồi, cô cũng phải tỉnh lại mới được.

“Được, vậy con xuống dưới lầu ăn điểm tâm trước đi. Mẹ rửa mặt một chút rồi chúng ta đi.”

“Dạ.”

Rất nhanh, dưới lầu truyền đến tiếng cười vui vẻ của ông cụ Phong.

Tiểu Dương ngọt mồm, lần nào cũng đều có thể chọc ông cụ cười ha ha, râu mép đều vểnh lên.

Hai anh em nhà này, một đứa hoạt bát một đứa ngoan ngoãn, mỗi lần nghĩ đến chúng nó, Tô Cẩm Tinh đều cảm thấy, có lẽ đời trước mình tích được không ít công đức, cho nên ông trời mới phái hai thiên sứ nhỏ đến với cuộc sống của cô.

Cô nhanh chóng tắm xong, thay quần áo. Cô đang muốn cầm túi xuống lầu thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn màn hình điện thoại, dừng một chút, cuối cùng vẫn nhận máy.

“A lô? Bác sĩ Trần?”
“Xin chào! Cô vừa dậy à? Tôi không quấy rầy cô chứ?”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi. Lúc trước chúng ta đã hẹn nhau cuối tuần này cùng đi ăn đồ ăn dân dã, bây giờ tôi đón cô nhé?”

Chết rồi! Sao cô lại quên chuyện này chứ?

“… Bác sĩ Trần, thật ngại quá! Đúng lúc hôm nay tôi có việc, có lẽ không đi được.”

Bác sĩ Trần cười khổ một tiếng: “Cô Tô, cô lấy cớ này nghe quá qua loa rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv