Tô Cẩm Tinh nhớ lại lời mình vừa nói, lập tức bật cười.
Lời này hình như… Đúng là quá qua loa.
Cô dịu dàng giải thích: “Thật xin lỗi bác sĩ Trần! Tôi thật sự có việc, tôi không lừa anh đâu.”
“Chuyện rất quan trọng à?”
“Đúng.”
“Muốn đi đâu?”
“Sân bay, đi đón người.”
Bác sĩ Trần cười ha ha: “Vậy thì thật là tốt quá. Quán cơm dân dã ngay bên cạnh sân bay, vừa tiện đường. Chờ cô đón người xong, chúng ta cùng đi ăn.”
Tô Cẩm Tinh còn muốn từ chối, thế nhưng còn chưa mở miệng, đã bị bác sĩ Trần chặn họng. Anh ta vẫn nói chuyện dịu dàng mà lễ phép như cũ: “Cô Tô! Coi như cô không cho tôi cơ hội theo đuổi cô thì cũng nên ăn một bữa cơm tan vỡ chứ. Chúng ta phải có đầu có đuôi chứ.”
“… Chuyện có hơi phức tạp, không phải như anh nghĩ đâu.”
Bác sĩ Trần cười cười: “Lẽ nào cô đi sân bay để đón người đàn ông của cô?”
Tô Cẩm Tinh vội phủ nhận: “Không đúng, không đúng! Là một bé gái.”
“Con gái cô?”
“Ừ.”
“Vậy thì càng không sao. Trước đây tôi thực tập ở khoa nhi, rất biết dỗ trẻ con đó.”
“Bác sĩ Trần…”
“Vừa hay, trên đường chúng ta cũng có thể nói chi tiết về việc ghép gan.”
Những lời này thành công nhắc nhở Tô Cẩm Tinh.
Tiểu Thần trở về là làm phẫu thuật. Cô không biết rõ về ngành y, hiểu rõ hơn một ít cũng tốt.
Thế là cuối cùng cô vẫn phải đồng: “Vậy được rồi.”
“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi qua đón cô.”
“Không cần, chúng ta gặp mặt tại ngã tư đường Tân Hải nhé!”
Bác sĩ Trần “Ừ” một tiếng: “Cô vẫn có phòng bị đối với tôi.”
Tô Cẩm Tinh thở dài.
Bây giờ cô đang ở nhà cũ, bọn nhỏ, ông nội Phong cùng bác Lâm cũng đều ở đây.
Hiện tại ở trong mắt bọn họ, cô cùng Tiêu Cận Ngôn là một đôi ân ái, nhất là ông nội Phong. Nhỡ đâu ông thấy được một người đàn ông xa lạ tới đón cô thì cô phải giải thích thế nào bây giờ?
Bác sĩ Trần tu dưỡng vô cùng tốt, tuy rằng trong giọng nói có chút mất mát, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý: “Dù sao chúng ta mới gặp một lần, tùy tiện nói ra địa chỉ của mình, cũng thật là có chút không an toàn, có thể hiểu được. Được rồi, vậy 15 phút nữa tôi chờ cô ở đường Tân Hải.”
“… Được”
Lúc cô ra cửa, vừa hay gặp bác Lâm bưng một chén canh trứng gà từ phòng bếp đi tới: “Tiểu Tinh Tinh, phải ra ngoài à?”
“Dạ, cháu ra sân bay một chuyến.”
Bác Lâm hơi lo lắng: “Hay là đừng cho bọn nhỏ theo? Tối hôm qua Viên Nguyệt hơi ho khan, có thể là không quen thời tiết, sân bay người đến người đi, tôi hơi lo lắng.”
Tô Cẩm Tinh cũng hiểu được, lúc cô tham thảo bệnh tình của Tiểu Thần cùng bác sĩ Trần, khó tránh khỏi sẽ nói đến một ít chi tiết, có thể bọn nhỏ ở đó sẽ sợ.
Cô gật đầu, ngồi xổm xuống nắm bàn tay nhỏ của con gái, dịu dàng nói: “Viên Nguyệt, hôm nay con và anh trai ở nhà có được không?”
Đôi mắt to tròn vo của Viên Nguyệt nhấp nháy, cô bé bỗng nhiên cười, đôi mắt cong như trăng rằm: “Vậy lúc về mẹ mang cho con một phần trứng nhé?”
“Được, không thành vấn.”
Viên Nguyệt gật đầu, đi tới nắm tay bác Lâm: “Vậy con ở nhà chờ em gái.”
“Được.”
Con gái của cô thật dễ lừa.
Bác Lâm nói cũng có lý, tính cách Viên Nguyệt mềm mại, sân bay nhiều người như vậy, nhỡ đâu bị người không có ý tốt để mắt tới, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, sợ rằng cô sẽ tự trách cả đời.
Thế nhưng con gái hiểu chuyện cũng làm cho cô thấy hơi áy náy, rất muốn làm chút gì bù đắp cho thiên sứ nhỏ này.
“Viên Nguyệt, chờ con đỡ ho, mẹ nhất định bớt thời giờ dẫn con đi khu vui chơi, được không?”
“Dạ, được.”
“Ngoan.”
Tô Cẩm Tinh đứng dậy về phía bác Lâm: “Bác Lâm vất vả rồi.”
Bác Lâm liên tục xua tay: “Cái này có gì mà vất vả? Được trông Tiểu Dương cùng Viên Nguyệt là tôi vui lắm rồi. Tôi ước gì cô và cậu chủ sinh thêm nhiều đứa cho tôi bế đây! Canh lê kia cũng không biết có hiệu quả không nữa…”
Canh lê…
Mặt của Tô Cẩm Tinh nóng ran, vội trốn: “Cháu đi trước đây, bác Lâm.”
Nhìn cô vội vàng ra cửa, trong mắt bác Lâm đều là ý cười: “Ôi chao, cái dáng vẻ dễ xấu hổ này thật đúng là giống y như hồi còn bé.”
“Ông Lâm, mẹ cháu lại xấu hổ nữa à?”
“Đúng rồi, lúc mẹ cháu còn bé cũng như vậy, mỗi lần bị người ta trêu sau này gả cho bố cháu, cô ấy cũng là dáng vẻ này, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.”
Viên Nguyệt lắc lắc tay bác Lâm: “Ông nội Lâm, sao mẹ cháu lại xấu hổ?”
“Bởi vì mẹ cháu ngại.”
“Tại sao phải ngại chứ? Cháu không ngại đâu.”
“Đó là bởi vì cháu còn nhỏ, còn chưa gặp được người con trai mà cháu thích.”
“Vậy chỉ gặp người con trai cháu thích thì mới đỏ mặt ạ?”
“Đúng! Nếu như là người con trai cháu không thích thì sẽ không xấu hổ, không đỏ mặt.”
Viên Nguyệt hiểu ra, chậm rãi gật đầu: “Hóa ra bố chính là người con trai mà mẹ thích.”
“Đúng rồi! Viên Nguyệt của chúng ta thật thông minh! Đi, ông Lâm dẫn cháu đi ăn canh trứng gà nào…”
Tô Cẩm Tinh một đường chạy ra thẳng đến cửa lớn nhà cũ mới ngừng lại được.
Canh lê đêm đó…
Cũng may không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Tiêu Cận Ngôn vì làm giảm dược tính của rượu huyết hươu, vừa ra sức véo cánh tay trái, vừa tắm nước lạnh té ngã trên đất… Có lẽ cực kỳ khổ cực.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
“A lô? Cô Tô, tôi đã đến rồi, cô đang ở đâu?”
Tô Cẩm Tinh bừng tỉnh, thu hồi suy nghĩ, vội vẫy một chiếc taxi: “Tôi tới ngay đây, năm phút nữa!”
Năm phút sau, cô từ trên xe taxi xuống.
Đường Tân Hải bên này rất ít người, xe cũng ít, cô liếc mắt đã thấy được xe của bác sĩ Trần.
Anh ta lái một chiếc Lexus màu đen.
… Hình như Tiên Sinh cũng lái qua xe hãng này.
Xe ổn định, giá cả phải chăng.
Không giống Tiêu Cận Ngôn, một kho xe Porsche.
“Cô Tô!” Bác sĩ Trần cũng đã nhìn thấy cô, trong mắt anh ta lướt qua vẻ kinh diễm: “Hôm nay… Cô rất đẹp.”
Lúc ra cửa, Tô Cẩm Tinh đã trang điểm nhẹ nhàng, da của cô trắng mướt, trang điểm nhẹ nhàng làm cho cô trẻ ra rất nhiều. Hơn nữa hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hồng kẻ ca rô, phối hợp với quần jean cùng giày vải, thoạt nhìn giống như là sinh viên đại học.
“Tôi còn tưởng rằng hôm nay cô sẽ ăn mặc lộng lẫy.”
Tô Cẩm Tinh cười cười: “Đến sân bay đón người, không cần long trọng như vậy, mặc bình thường chút là được rồi.”
Bác sĩ Trần cười khổ: “Ý của tôi là tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên chúng ta đi ăn. Tôi còn cố ý mặc vest đây.”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt một chút: “A… tôi…”
“Bỏ đi! Dù sao cô căn bản không định tiến tới với tôi, đồng ý đi ăn với tôi cũng là vì tìm hiểu chuyện phẫu thuật, tôi biết mà.”
Tô Cẩm Tinh có chút xin lỗi: “Thật ngại quá bác sĩ Trần, tôi đi dự chương trình kia thật sự vì bạn tôi, tôi cũng không có ý đến tìm bạn trai…”
“Bởi vì… Cô và Chủ tịch Tiêu tái hợp rồi ư?”