“Chú Hình! Cháu muốn hỏi chú một chút, ở thành phố H, theo cháu trừ chú ra còn có ai có thể im hơi lặng tiếng giấu hai chiếc xe hỏng, năm sáu năm đều không tìm được?”
Ông cụ Hình nhìn thẳng anh: “Cháu nói vậy là có ý gì? Cháu cảm thấy chiếc xe mà bố mẹ cháu gặp tai nạn là do chú giấu ư?”
“Cháu không nói như vậy.”
Tiêu Cận Ngôn cúi đầu nếm thử một miếng cần tây, mùi vị quá hăng, không thể ăn, anh cau mày nhả miếng cần tây trong miệng ra, nói tiếp: “Chú Hình, cháu chỉ đang suy nghĩ. Nếu như cháu có thể sớm tìm được hai chiếc xe một chút, sớm điều tra ra là hệ thống phanh bị động tay động chân, như vậy cũng sớm có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra ra là Dương Tuyết Duyệt giở trò quỷ.”
“Sau đó thì sao? Điều tra ra thì có thể làm gì? Quay về với Tô Cẩm Tinh à?”
“Lẽ nào chúng cháu không nên quay về với nhau à? Bản thân chuyện này đã không liên quan gì đến cô ấy, cháu và cô ấy vốn không cần phí mấy năm dằn vặt nhau kia.”
Ông cụ Hình tức giận nhưng vẫn kiềm chế: “Nếu như cháu cùng Tô Cẩm Tinh sớm làm hòa, thì làm sao còn thành tựu ngày hôm nay của cháu nữa hả?”
“Chú Hình, chú vẫn không trả lời câu hỏi của cháu.”
“Dù sao cũng không phải là chú!” Ông cụ Hình tức giận đến mức nặng nề ném vòng Phật trong tay lên bàn một cái: “Thôi! Bữa cơm hôm nay chú thấy cũng không nuốt nổi nữa. Khánh An đâu? Khánh An!”
Quách Khánh An vừa hay từ bên ngoài đi tới, nghe được ông cụ Hình gọi, anh ta vội vã chống gậy bước nhanh chạy tới: “Chú Hình! Chú gọi cháu?”
“Đẩy chú vào phòng ngủ!” Ông cụ Hình lạnh lùng nói.
“Chú ăn xong rồi à?”
“Tức đến no rồi, không ăn! Nhanh lên một chút!”
“Vâng.” Quách Khánh An liếc Tiêu Cận Ngôn một cái thật sâu, ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung, ai cũng mang tâm sự riêng, vừa chạm vào lập tức rời đi.
Quách Khánh An đẩy ông cụ Hình rời khỏi nhà ăn, Tiêu Cận Ngôn cũng đứng dậy.
Người hầu tiến lên đón: “Chủ tịch Tiêu, sắc trời đã tối, hơn nữa dường như trời sắp mưa, đêm nay ngài ở đây đi?”
“Có sét à?”
“Vừa rồi có mấy tiếng sấm rền. Không biết năm nay thế nào, tháng một cũng không phải mùa mưa, sao thời tiết lại nhiều mưa gió sấm sét vậy chứ… Chủ tịch Tiêu, tôi đi dọn dẹp phòng khách cho ngài nhé?”
“Không được! Có sét, tôi phải về.”
Rời khỏi biệt thự ven biển, anh gọi xe đi thẳng đến nhà cũ.
Ông cụ Phong đã ngủ từ sớm. Lúc anh về đến nơi, toàn bộ lầu một đã tắt đèn.
Ngược lại trong phòng ngủ ở lầu hai của anh cùng Tô Cẩm Tinh, còn có một chút ánh đèn vàng mờ ảo.
Anh nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu, đẩy cửa ra. Ánh sáng trong phòng ngủ có chút u ám, chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ ở cạnh ghế salon chiếu sáng một khoảng nho nhỏ trên ghế.
Tô Cẩm Tinh cuộn mình lại, tựa ở trong góc ghế salon ngủ mê man.
Trên người cô còn mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, chẳng qua cô quá gầy, lúc gập chân lên, vạt áo sơ mi gần như bao gọn cả người cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay, trắng nõn như châu ngọc, môi khẽ mím, tóc lúc ngủ hơi rối, nhưng lại như một cái kén tằm màu đen bao hết thân thể nho nhỏ của cô vào bên trong, có vài sợi bị gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ bay lên, cuối cùng nghịch ngợm dính vào trên mặt cô.
Năm nay cô cũng đã 29 tuổi, tính thời gian, bọn họ đã biết nhau hơn 20 năm rồi.
Hơn hai phần ba cuộc đời cô rồi.
Nhưng bây giờ nhìn cô vẫn thật giống như năm chín tuổi ấy, không thay đổi quá nhiều, trong sáng, xinh đẹp nhưng lại nhát gan, vẫn thích khóc.
Cô vốn nên là công chúa nhỏ được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, là cô vợ nhỏ được chồng thương yêu cưng chiều, nhưng những năm này, rốt cuộc cô đã phải chịu đựng bao nhiêu đây?
Bệnh ung thư, phản bội, còn có… Nỗi đau mất con.
Cô đã từng thích khóc như vậy, rốt cuộc là trong bao nhiêu đêm dài không ai biết, một mình cô đã chảy bao nhiêu nước mắt đây?
Lúc cô một mình ở biệt thự vắng vẻ kia, mỗi khi bên ngoài tiếng sấm cưồn cuộn, lúc cô sợ hãi làm sao có thể chịu đựng vậy?
Mà hôm nay, cô vì ông nội lại đồng ý miễn cưỡng ở chung một chỗ với người đàn ông mà mình không yêu, giả vờ ân ái.
Nói cho cùng, trong cuộc hôn nhân của hai người, cuối cùng là anh làm sai quá nhiều, mà Tô Cẩm Tinh, trừ đẩy anh ra xa, cũng không làm hành động quá khích nào cả.
Cô chỉ lý trí, lãnh đạm, một lần lại một lần từ chối anh.
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên cười khổ một cái, cô ngay cả từ chối cũng đều là yên lặng.
Yên lặng dùng một ít chi tiết nhắc anh tỉnh lại, bọn họ đã sớm thành quá khứ rồi. Hôm nay cô đã yêu người khác, giữa bọn họ trừ diễn trò thì căn bản không thể quay lại nữa.
Chịu đựng.
Tiêu Cận Ngôn nghĩ tới từ này.
Bây giờ cô uất ức ở chỗ này, cố gắng diễn làm vợ anh, không phải là bởi vì cái khác, chỉ là bởi vì cô thiện lương, nhẹ dạ.
Cô không nỡ nhìn ông nội mang theo tiếc nuối rời đi, cũng không nỡ nhìn bọn nhỏ không có bố.
Về phần bản thân cô ư?
Tiên Sinh đã chết hay là chưa chết, có lẽ cô cũng không cố chấp như vậy.
Tóm lại là không quay về được nữa.
“Hừ…”
Trong lúc anh suy tư, Tô Cẩm Tinh từ từ tỉnh lại, nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy anh đứng ở trong bóng tối, cô dụi dụi mắt như con chuột nhỏ: “Anh về rồi à? Ăn cơm chưa? Tôi đi bưng súp ngọt ấm lên cho anh nhé…”
Cô mới vừa đứng lên đã bị anh đè vai một lần nữa ngồi xuống lại.
“Làm sao vậy?”
“Ăn rồi, đừng đi.” Tiêu Cận Ngôn nhìn cô còn buồn ngủ, trong lòng hơi cay cay: “Em ở đây chờ anh à?”
Cô gật đầu.
“Vì sao chờ anh?”
“Bởi vì…”
“Cẩm Tinh, em nhìn anh! Em nhận ra anh là ai không?”
Tô Cẩm Tinh thanh tỉnh một ít.
Cô mở mắt, ánh mắt dần dần trong suốt, nhưng cũng có chút mất mát: “Tôi nhận ta được anh là Tiêu Cận Ngôn.”
Anh cười nói: “Anh còn tưởng em sẽ thốt ra một tiếng tiên sinh đấy.”
“Bây giờ phân rõ rồi hả?”
“Ừ!” Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Tay anh sao rồi? Bên ngoài trời mưa, có bị mắc mưa không?”
Anh lắc đầu: “Không có, tay cũng không có việc gì.”
“Anh thực sự không ăn súp ngọt à?”
“Không ăn, mau đi ngủ đi.”
“Ồ.” Tô Cẩm Tinh đứng lên, nhưng không đi ngay, hai tay vặn vẹo ở trước người, dường như là có chút do dự.
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Có gì muốn nói với anh à?”
Cô gật đầu.
“Đổi ý à? Muốn rời đi à? Không muốn phải đóng vai vợ chồng với anh nữa à? Nếu như em không muốn thì anh sẽ không ép em…”
“Cảm ơn.”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt.
“Cảm ơn anh giúp tôi lấy được thỏa thuận quyên tặng của Lưu Phấn. Tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì để ông ta ký tên, thế nhưng hai ngày này nhìn anh bận đến đêm khuya, tôi biết hẳn là anh mất không ít sức lực. Tiểu Thần có ý nghĩa không tầm thường đối với tôi, tôi thực sự không thể mất cô bé. Cho nên… Tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng vẫn cực kỳ cảm ơn anh.”
Tiêu Cận Ngôn hơi cong môi, cuối cùng đã hiểu rõ: “Cho nên hôm nay đã trễ thế này mà em còn ở đây chờ anh, còn nấu súp ngọt cho anh, là vì cảm ơn anh à?”