Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 290: Nhảy bổ vào anh ta



Mưa rơi cả đêm.

Lúc Tô Cẩm Tinh tỉnh dậy, trong không khí vương mùi cỏ và đất nhàn nhạt.

Nhiệt độ hôm nay hơi thấp, đặc biệt là khi bên cạnh không có ai.

Một chiếc giường lớn chỉ còn lại một mình cô, nhưng may thay thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời cũng không chói lắm, chiếu từ ngoài cửa sổ vào, trải khắp lên giường.

Tô Cẩm Tinh đột nhiên có cảm giác như kiếp người đã qua, khoảng thời gian đã qua đó cô cũng đều tự mình thức dậy trên giường thế này, cảm nhận ánh sáng mặt trời âm ấm chiếu lên người mình, ga giường bên cạnh vẫn còn vết hằn xuống, chứng minh đêm hôm trước anh có mặt ở đây, nhưng rồi cũng rời đi thật sớm.

Hà Hiểu Hiểu gọi điện đến: “Cẩm Tinh, sao cậu ngủ như chết vậy? Tớ ấn chuông cả nửa ngày mà không ai mở cửa hết.”

Tô Cẩm Tinh vò vò đầu tóc: “Tớ ra ngay đây… Hiểu Hiểu, cậu đang ở đâu? Khách sạn lớn Dung Thành à?”
“Đúng rồi, phòng 0826 nè, sinh nhật cậu mà, tớ không đi nhầm phòng được. Tớ gõ cửa nửa buổi rồi…”

“Tớ không có ở khách sạn…”

“Không có ở khách sạn?! Ồ tớ biết rồi, cậu dắt mấy đứa nhỏ và dì Lưu ra ngoài ăn cơm rồi đúng không? Thế bây giờ cậu ở đâu? Tớ sang tụ họp với mọi người, hôm nay tớ có một tin tức quan trọng cần nói cho cậu!”

“Tin tức gì?”

“Cậu cho tớ biết cậu đang ở đâu trước đã!” Hà Hiểu Hiểu hưng phấn không thể tả: “Tớ mà nói cho cậu biết thì cậu vui chết mất thôi!”

“Tớ đang… đang ở nhà cũ họ Tiêu.”

Hà Hiểu Hiểu khựng lại: “Nhà họ Tiêu? Nhà Tiêu xấu xa á?”

“Ừ…”

“Thế mấy đứa nhỏ đâu? Cũng ở đó à?”

“… Đều ở đây hết.”

“Đệch mợ!”, Hà Hiểu Hiểu nhảy dựng lên, lập tức nổi đoá: “Có phải anh ta lại cố đưa mấy đứa nhỏ đi không? Cậu lo cho con nên mới phải đến đó ở lại qua đêm? Cái tên tồi tệ này, chỉ biết lấy con ra đe doạ cậu! Cậu nổ địa chỉ đi, chị đây đến cào mặt đồ khốn nạn đó cho cậu liền!”
Tô Cẩm Tinh vừa nghe xong thì ngăn lại liền: “Chuyện này nói ra dài lắm, cậu đừng gấp, chúng ta gặp nhau ở văn phòng trước đã.”

“Không được, tớ không thể để tên cặn bã đó bắt nạt cậu nữa! Hôm nay tớ nhất định phải nói rõ ràng với anh ta, để anh ta từ bỏ đi, anh ta không xứng với cậu bây giờ!”

Tô Cẩm Tinh vừa tức vừa buồn cười: “Hiểu Hiểu, cậu tin tớ chứ?”

“Tin chứ, chắc chắn là tin rồi.”

“Thế thì nửa tiếng sau gặp tớ ở văn phòng, đến lúc đó chúng ta nói rõ sau?”

Có lẽ nghe giọng cô chắc nịch, không có dấu hiệu gì là bị bắt nạt nên Hà Hiểu Hiểu mới yên tâm: “Thôi được rồi, tớ sang ngay đây.”

Tắt điện thoại, Tô Cẩm Tinh vội vàng rửa mặt, cô không đem đồ để thay sang, chỉ có thể mặc đồ cũ hôm qua.

Tối hôm qua cảm xúc trào dâng, cô quên mất phơi đồ lên, bây giờ quần áo nhăn nhúm mà còn hơi ướt.
Cốc cốc cốc…

Bác Lâm hỏi với từ bên ngoài: “Tiểu Tinh Tinh, tỉnh chưa?”

“Cháu tỉnh rồi.”

“Thế bác vào nhé?”

“Vâng.”

Bác Lâm vừa vào đã tỏ vẻ khó hiểu: “Cậu chủ không ở đây sao?”

“…Vâng ạ.”

“Tối qua cậu ấy không ngủ lại đây sao?”

“…Tối qua cháu ngủ sớm, không rõ anh ấy có ngủ lại đây không.”

Bác Lâm hơi lo lắng: “Cánh tay của cậu chủ cứ đổi mùa thì đau dữ dội, sao mà lái xe được? Mà, tôi nghĩ đủ cách rồi, sao không nghĩ ra tự cậu ấy chạy đi chứ…”

Tô Cẩm Tinh hơi cau mày, bắt được mấu chốt: “Nghĩ đủ thứ gì cơ ạ?”

Bác Lâm bối rối xoa tay: “Tiểu Tinh Tinh cháu đừng giận, ông chủ cũng chỉ muốn các cháu làm hoà nhanh hơn, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hoà mà đúng không…”

“Vậy nên không phải khoá cửa bị hư mà là do bác khoá trái từ bên ngoài phải không?”
Bác Lâm càng bối rối hơn nữa, gương mặt đỏ ửng xem như ngầm thừa nhận: “Tôi cũng sợ mấy đứa nhỏ đòi tìm mẹ, nhỡ mà bắt gặp rồi thì… Thế thì không hay lắm. Mà cái rượu huyết hươu kia là do ông chủ mua về với giá cao, nghe nói hiệu quả sung sức lắm, hơn nữa cậu chủ cũng trẻ người khoẻ mạnh…”

Nói đến đây, bác Lâm vẫn còn hơi khó hiểu: “Cái rượu huyết hươu này không phải là bịp đấy chứ? Người đó nói uống một ly nhỏ là được, tôi cho vào hẳn ba lt cơ, theo lí mà nói cậu chủ phải nhịn không nổi chứ, sao thế… chẳng nhẽ rượu đó là đồ giả?”

Tô Cẩm Tinh cạn lời.

Nhưng trước mặt bác Lâm thì không thể nói gì cả.

Rượu huyết hươu, khoá trái cửa, cô hơi bất lực, tối qua nếu như khả năng kiểm soát của Tiêu Cận Ngôn kém một chút thì…

Tô Cẩm Tinh lắc lắc đầu, muốn ném hết những suy tư tạp nham này ra khỏi đầu.
“Bác Lâm, phiền bác chăm mấy đứa nhỏ một lát, cháu đến công ty một chuyến.”

“Không thành vấn đề, cháu cứ yên tâm về mấy đứa trẻ, nhưng mà Tiểu Tinh Tinh này, cháu có biết cậu chủ đi đâu rồi không?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu, sua đó xách túi ra khỏi cửa: “Cháu cũng không biết, có lẽ anh ấy có việc của riêng mình, cháu không hỏi nhiều làm gì.”

Căn nhà cũ này ở chỗ hẻo lánh, không dễ bắt xe, đến khi bắt được xe đến tập đoàn Tô thị thì đã trễ hơn một chút.

Vừa vào văn phòng, Hà Hiểu Hiểu đã nhảy tới ôm cô cứng ngắc: “Cẩm Tinh!”

Thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, vui mừng như một chú thỏ nhỏ, tâm trạng Tô Cẩm Tinh cũng tốt lên theo: “Được rồi, cậu xuống khỏi người tới trước được không?”

Hà Hiểu Hiểu cười hì hì rồi bỏ cô ra, chồm tới ngửi lấy ngửi để mùi hương của cô: “Ừm, tốt lắm, không có mùi của tên cặn bã kia.”
Tô Cẩm Tinh không nhịn được: “Yên tâm đi, tối qua tớ ở căn nhà cũ của nhà họ Tiêu, rất an toàn.”

“Anh ta nề nếp thế à? Tớ không tin.”

Tô Cẩm Tinh nói: “Nói thế nào đi nữa anh ấy cũng là chhur tịch của một công ty đàng hoàng, sự nghiệp bây giờ cũng rất thành công rồi, không cần phải tốn nhiều công sức cho một người phụ nữ làm gì.”

“Chưa chắc nhé.”, Hà Hiểu Hiểu vừa ngồi xuống bên cạnh cô vừa thở dài một hơi, nói: “Cẩm Tinh, trước kia tớ chưa nói với cậu nhưng mà, mấy năm này… Tiêu Cận Ngôn khá là thảm.”

Tô Cẩm Tinh nâng mắt.

Hà Hiểu Hiểu vội giải thích: “Không phải tớ có ý muốn nói giúp cho anh ta, tớ còn mong sao cậu với bác sĩ Trần đến với nhau ấy. À đúng rồi, cậu có “mầm chồi” nào với anh ấy chưa?”

“Nếu mầm chồi trong tình cảm thì không có chút nào. Nếu nói bệnh về gan thì tớ học được không ít thứ từ anh ấy.”
Hà Hiểu Hiểu cười ra nước mắt: “Tớ để cậu tham gia chương trình xem mắt, không phải để cậu tham gia cuộc thi tri thức.”

“Đúng rồi Hiểu Hiểu, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu biết rượu huyết hươu không?”

Hà Hiểu Hiểu đỏ hết cả mặt, đôi mắt chớp chớp, hơi bối rối, vội vàng ngửi lại mùi trên người mình: “Sao thế, trên người tớ có mùi của rượu huyết hươu à? Mấy ngày rồi mà vẫn còn à! Cái tên Lục Tước đáng chết ấy, đều tại anh ta hết…”

Tô Cẩm Tinh hơi bất ngờ vì phản ứng của cô ấy: “Lục Tước… cũng uống à?”

Hà Hiểu Hiểu phồng má, có vẻ ngại: “Thôi vậy, cũng chẳng có gì phải giấu cậu cả. Tuần trước ấy, không biết anh ta lấy ở đâu về một bình rượu, nhìn bình rượu cũng đẹp, thơm nữa nên tớ đã uống một ít…”

Tô Cẩm Tinh lập tức trợn to mắt: “Cậu uống rồi á? Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Hà Hiểu Hiểu ngại ngùng gãi cổ, khẽ nói: “Tớ nhảy bổ vào anh ta.”

“Cậu…”

“Cái đệch, tớ nói với cậu nhé Cẩm Tinh, cái rượu huyết hươu đó mạnh dữ lắm, tớ uống có một chút thôi, đổ ra nắp uống chút xíu thôi, kết quả…”

“Kết quả… thế nào?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv