Tiêu Cận Ngôn dồn thêm sức ôm chặt lấy cô.
Anh cúi đầu, không nhịn được mà hôn lên mặt cô: “Cẩm Tinh, Cẩm Tinh…”
Tim đau không gì tả được, cuống họng như bị nghẹn lại bởi một mớ bông gòn vừa dày vừa cứng vậy, anh cảm thấy mình bây giờ giống như một cái miệng chai nhỏ nhưng bụng chai lại to, bên trong sóng gió cuộn trào nhưng không cách nào nói ra được.
Anh chỉ có thể lặp đi lặp lại tên cô, nghe tiếng khóc xé tim gan của cô.
Nỗi đau mất con của một người phụ nữ phải đau đến nhường nào, anh có thể cảm nhận được, nhưng sự công kính đến từ cả tâm lí và sinh lí, anh biết…
Ngoài việc cùng cô khóc đứt ruột đứt gan ra anh không làm được gì khác.
Rõ ràng đứa con đó là con của tiên sinh, nhưng tại sao tim anh cũng đau như bị lưỡi dao đã mòn cứa tới cứa lui vậy?
Đau đến mức hoàn toàn quên mất vết thương trên tay, quên mất mình… không phải là tiên sinh.
Cô gái trong lòng anh đã khóc đến mức quên mất sự bình tĩnh ban nãy, giống như đã tự mình tan ra, hoà làm một với nước mắt.
Tiêu Cận Ngôn ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Khóc đi, khóc ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”
“Tiên sinh…” Giọng cô đã khàn đi.
“Anh đây, anh luôn ở đây.”
“Tiểu Thần…”
Anh ôm chặt cô, giọng nói dịu dàng hơn cả nước: “Anh hiểu rồi, anh đã hiểu tại sao em lại liều mạng cứu con bé như vậy, em yên tâm đi, sau này con bé chính là con gái của chúng ta, anh sẽ cố hết sức cứu nó.”
Đùng đùng…
Lại là một cơn sấm.
Trận mưa đêm nay như thể là nước mắt của cô, rơi bao nhiêu cũng không hết.
Tiêu Cận Ngôn cứ ôm cô như vậy, đợi đến khi cô khóc mệt rồi ngủ thiếp trong vòng tay anh.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn lại cho cô.
Còn anh nằm sau lưng cô, ôm cô từ phía sau, ngửi lấy mùi hương hoa nhài thơm dịu trên tóc cô.
Anh mơ về đỉnh núi Vân Đài.
Đêm hôm đó, sao sáng như ẩn như hiện khắp cả bầu trời, sáng lấp lánh.
Lúc mặt trời mọc, đường chân trời ló dạng một vòng tròn màu đỏ rực, giống như lòng đỏ trứng gà đã ủ đủ lâu, ngả màu vàng bóng loáng.
Trên đỉnh núi còn có một cây đa to, rễ phụ rũ xuống rất nhiều.
Dưới tán cây, có một chiếc Agusta MV800 quen thuộc đang đỗ ở đó.
…
“Bác sĩ, tối qua tôi đã vào giấc ngủ.”
Nữ bác sĩ trung niên hơi mơ màng: “Anh Tiêu, bây giờ mới là năm giờ sáng thôi.”
“Tôi biết, nhưng tối qua tôi đã ngủ được thật, không cần uống thuốc, ngủ một cách tự nhiên.”
Bác sĩ vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, nhất là bác sĩ tâm lí.
Tình trạng của bệnh nhân này hơi nghiêm trọng, nếu đã có chuyển biến tốt thì bà vẫn rất vui, thế là cố gắng mở mắt ra, gật đầu hỏi: “Vậy bây giờ anh thấy sao?”
“Rất bình tĩnh.”, Anh nói: “Mênh mông lại bình tĩnh như đại dương không sóng yên ắng.”
“Đó là chuyện tốt, chứng tỏ chứng rối loạn lưỡng cực của anh đã có chuyển biến tốt. Anh có thể để ý một chút những chuyện đang xảy ra xung quanh mình, hoặc là những người đã xuất hiện, nếu tìm được nguyên nhân thì sau này nói không chừng có thể dứt khỏi thuốc ngủ…”
Tiêu Cận Ngôn vội nói: “Cô ấy quay lại rồi.”
“Ai?”
“Tiểu Tinh Tinh của tôi.”
Nữ bác sĩ lại khó hiểu: “Tinh Tinh? Sao trên trời hay cái con trong vườn thú?”
“Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất cuộc đời này.”
Nữ bác sĩ lúc này mới hiểu ra: “Cô ấy đã về bên cạnh anh rồi ư?”
“Đúng… mà cũng không đúng.”, Tiêu Cận Ngôn nói: “Cô ấy yêu người khác, nhưng tối qua cô ấy xem tôi là người đó.”
“… Và anh biết chuyện đó? Anh biết cô ấy xem anh là người đàn ông khác?”
“Tôi biết chứ.”
“Như thế nhưng anh vẫn chấp nhận?”
“Tôi chấp nhận.”, Tiêu Cận Ngôn cười tươi: “Chỉ cần cô ấy có thể quay lại thì tôi làm gì cũng được.”
Ánh mắt nữ bác sĩ nhìn anh hơi mang nét tội nghiệp: “Anh Tiêu, thật ra về mặt tâm lí học, chỉ cần có thể tìm ra biện pháp giúp anh bước ra khỏi sự khó khăn của mình thì đều là cách tốt cả. Nếu trở thành người khác có thể giúp anh cảm thấy vui vẻ thì cũng xem như là một cách.”
“Nhưng đến tối tôi mới có thể trở thành anh ta.”, Nhưng anh lại nghĩ rất thoáng: “Mà thế thôi tôi cũng vui lòng rồi, có được cô ấy vào buổi tối cũng tốt hơn lúc trước không có gì.”
Nữ bác sĩ gật đầu: “Nhưng anh phải hết sức cẩn thận, nếu một ngày nào đó người cô ấy thích xuất hiện thì cô ấy có khả năng sẽ bỏ anh đi ngay lập tức.”
“Không đâu, người đó đã mất rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
“…À ra thế.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Nhưng bác sĩ, tôi vẫn thấy buồn.”
“Tại sao vậy?”
“Bác sĩ đã đến đỉnh núi Vân Đài bao giờ chưa?”
Nữ bác sĩ ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có, tôi chỉ biết ở lưng núi có một sân golf, nhưng lên đỉnh núi thì quá nguy hiểm, hơn cả trên đỉnh cũng không có điểm tham quan nào, vậy nên rất ít người lên đó. Sao thế?”
“Bác sĩ có thể giúp tôi một việc không?”
“Việc gì?”
“Giúp tôi lên đỉnh núi Vân Đài xem thử trên đó rốt cuộc ra sao.”
Nữ bác sĩ nghi hoặc: “Sao anh không tự đi?”
“Tôi không dám.”
“Bởi vì đường lên núi quá nguy hiểm à?”
“Không phải.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Bởi vì tôi sợ tôi ở gần đứa trẻ đó quá tôi sẽ chịu không nổi.”
Nữ bác sĩ càng nghe càng mơ hồ: “Anh Tiêu, anh đang nói đến đứa trẻ nào? Trên đỉnh núi đó sao lại có trẻ con? Con đường đó cho dù là người thành niên lái xe lên cũng rất nguy hiểm, trẻ con không thể nào lên được.”
Nhưng Tiêu Cận Ngôn dường như không nghe thấy lời bà: “Trên đó có một cây đa, còn có mặt trời lúc bình minh… Thôi bỏ đi, tôi vẽ cho bác sĩ xem. Tôi mượn máy vi tính của bác sĩ một chút được không?”
Nữ bác sĩ khó hiểu nhưng cũng gật đầu, đưa laptop của mình đẩy đến trước mặt anh.
Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng tải app tạo ảnh xuống, trước kia Tô Cẩm Tinh không thích dùng máy tính để thiết kế, cô thích vẽ tay. Nhưng giáo sư bố trí bài tập đều phải nộp bản vẽ điện tử, anh luôn là người nhọc công giúp cô chuyển từ bản vẽ tay sang bản vẽ điện tử.
Cứ một hai lần như thế trôi qua, anh còn thạo dùng app chỉnh ảnh hơn cả cô.
Anh chỉ dùng thời gian vài phút để vẽ ra một bức tranh trên máy.
Trên đỉnh núi cao, quả thật không có điểm tham quan nào, chỉ có đất đá và cát bụi, còn có một cây đa mà không ai biết đã bao nhiêu tuổi.
Nhưng trông ra xa, có thể nhìn thấy rõ đại dương và ranh giới với đất liền, còn có mặt trời vừa ló ra một nửa ở bên kia.
“Xong rồi, là thế này.” Anh xoay laptop về phía nữ bác sĩ: “Tối qua tôi mơ thấy đỉnh núi Vân Đài, trông nó thế này. Tôi muốn nhờ bác sĩ đi xem giúp, rốt cuộc trông nó ra sao.”
Anh nhìn đồng hồ: “Tài xế lái hộ mà tôi đặt có lẽ đã đến bên dưới rồi, bây giờ là năm giờ, tôi đã tìm hiểu rồi, năm giờ rưỡi mặt trời mọc, bây giờ đi thì vừa hay.”
Nữ bác sĩ nhìn chằm chằm vào bức vẽ trên máy, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh Tiêu, lần trước anh nói với tôi anh mơ thấy một cây hải đường.”
“Đúng vậy.”
“Tìm thấy chưa?”
“… Chưa.”
“Vậy đỉnh núi lần này e cũng chỉ là ảo mộng của anh thôi. Tôi có thể đi xem giúp anh nhưng hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, tôi mong anh đừng ôm hy vọng gì lớn quá, như thế thì cho dù tôi có lên xem rồi, nó có không giống với giấc mơ của anh thì mong anh cũng nhẹ nhàng tiếp nhận, tôi sợ kết quả cuối cùng nếu không giống như những gì anh muốn thì sẽ làm bệnh của anh nặng hơn.”
“… Được.” Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Tôi hiểu ý bác sĩ rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nữ bác sĩ nhanh chóng chuẩn bị túi đồ của mình: “Thời gian gấp rút nên tôi đi trước đã, anh cứ đợi tin tôi.”