Hà Hiểu Hiểu khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu nhìn trời: “Tớ nói thế này với cậu này, Lục Tước ba ngày rồi không đi làm.”
Tô Cẩm Tinh hít một hới thật sâu.
“Thật đấy, thứ này mạnh lắm đấy, hơn cả thuốc cả dầu gì gì gấp trăm lần!”, Hà Hiểu Hiểu đau đớn ôm eo: “Cũng bảy tám ngày rồi, đau chết đi được. Đúng rồi cậu nhắc tớ mới nhớ, một lát nữa quay về tớ phải vứt cái thứ quái đó đi mới được, càng xa càng tốt!”
Tô Cẩm Tinh khịt mũi, thấy may mắn mà thở hắt một hơi.
“Cẩm Tinh, sao cậu lại biết đến rượu huyết hươu thế? Không lẽ là tên cặn bã đó…”, nói xong, sắc mặt Hà Hiểu Hiểu cũng thay đổi theo, xắn tay áo lên muốn xông ra ngoài: “Thằng xấu xa này gan to thế! Uổng công trước kia tớ còn nghĩ mà tội nghiệp cho anh ta khi bán mạng cho công việc thế, bà nội lần này phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ! Ây da…”
Động tác quá mạnh động tới cơ bắp ở eo, Hà Hiểu Hiểu bước chưa tới hai bước đã đau đến mức ngồi thụp xuống.
Tô Cẩm Tinh mau chóng đi qua đỡ cô ấy lên sofa: “Nữ hiệp, mau nghỉ ngơi đi, không phải anh ấy.”
“Thế thì là ai?” Hà Hiểu Hiểu đột nhiên trừng to hai mắt: “Bác sĩ Trần?!”
“Không phải không phải, không có ai hết, tớ nghe nói thế thôi, tiện miệng hỏi cậu một tí.”
Hà Hiểu Hiểu vẫn là dễ bị lừa, không hỏi tiếp nữa: “Miễn là cậu đừng dây vào nó, tớ là người có kinh nghiệm, tớ cho cậu hay, nếu uống một ly vào rồi thì mạnh không khác gì cọp xổng chuồng, hai ly thì chiến nhau với rồng, ba ly thì…”
“Ba ly… thì làm sao?”’
Hà Hiểu Hiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhưng không nghĩ ra tính từ gì để miêu tả: “Tớ cảm thấy nếu bên cạnh không có một người khác giới thì có lẽ người đó phát điên mất.”
“Nếu như nhịn được thì sao?”
“Cứ đùa, không ai nhịn được cái thứ đấy đâu. Chị hai ơi tôi kiềm chế lắm cũng xem như đẳng cấp lắm rồi, xem nam sắc như hòn đá bên đường nhưng vẫn không nhịn được.” Hà Hiểu Hiểu vỗ vỗ ngực mình, nói với giọng chắc nịch.
Tô Cẩm Tinh gật đầu.
Cô đại khái hiểu được nguyên nhân Tiêu Cận Ngôn không qua đêm tại nhà rồi.
Bởi vì anh sợ không kiểm soát được mình mà làm hại cô?
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến cảnh tượng tối qua, cô xem Tiêu Cận Ngôn là tiên sinh, còn anh cũng tận sức diễn tròn vai tiên sinh.
Anh nói anh chịu làm thế thân, nhưng đây chỉ mới một đêm mà anh đã giống y hệt.
Cho dù là cô đã quá quen thuộc với tiên sinh nhưng vẫn không phân biệt được, càng không thể khống chế cảm xúc của mình.
Là do cô nhớ tiên sinh quá hay do anh là anh em với tiên sinh, do gen quyết định họ phải giống nhau y hệt?
Cô hơi thất vọng với bản thân mình.
Tự cho rằng rất yêu tiên sinh, cả đời cũng không quên anh nhưng lại dễ dàng xem người đàn ông khác là anh, hết lần này tới lần khác, không hề chung thuỷ chút nào.
Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại, nếu công hiệu của rượu huyết hươu đã mạnh như thế, thế thì tối qua Tiêu Cận Ngôn chạy đi tìm ai?
Dương Tuyết Duyệt, hay… người phụ nữ nào khác?
Với quyền thế địa vị như anh, không hề thiếu đàn bà. Chỉ cần một câu nói của anh thôi, có lẽ sẽ cs hơn trăm nghìn cô gái tranh nhau sứt đầu mẻ trán để leo lên giường anh.
Những điều này đều không liên quan tới cô.
Bíp bíp…
Tin nhắn đến.
“Mặc quần áo ướt không tốt cho sức khoẻ đâu, tôi dặn người đưa đồ đến cho em rồi, em nhớ thay.”
“Ai thế ai thế?”, Hà Hiểu Hiểu ghé vào xem: “Thời nào rồi mà còn có người dùng tin nhắn để giao lưu à? Ngoài tiên sinh ra tớ chưa thấy người thứ hai đấy… Đệch, giọng điệu này sao giống tiên sinh thế? Có, có ma à?”
Tô Cẩm Tinh thoát ra, nhìn số gửi đến: “Không có ma, là Tiêu Cận Ngôn.”
“Tiêu Cận Ngôn?! Sao anh ta lại học cách gửi tin nhắn của tiên sinh?”
“Bởi vì…”
Cửa văn phòng đột nhiên bị gõ.
Trợ lí đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Tô, có một cô gái tên Trần Phán đưa thứ này đến cho cô.”
Là một chiếc hộp màu xanh đậm, buộc lại bằng chiếc nơ ruy băng xinh đẹp.
Tô Cẩm Tinh mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy bằng lụa thật - màu nền là xanh mực, phối với nhiều hoạ tiết hoa vụn màu trắng, trông giống hoa nhài.
“…Đẹp quá!” Hà Hiểu Hiểu phát ra một tiếng kêu kinh ngạc: “Cẩm Tinh, váy này cậu mặc vào chắc chắn đẹp! Màu sắc, dáng hoa, vô cùng hợp với khí chất của cậu luôn! Trần Phán là ai vậy, có mắt chọn đồ quá!”
“… Một người bạn.”
“Ồ ồ, nghe tên có vẻ là nữ giới.”, Hà Hiểu Hiểu lấy váy ra rồi giơ lên cao: “Wow! Kiểu dáng cũng đẹp nữa! Người bạn này nhất định hiểu cậu rất rõ, chọn đồ hoàn toàn như là được may cho riêng cậu vậy.”
“Vậy sao.”
“Đúng mà, tớ từng làm cho chương trình thời trang của đài truyền hình đó, cậu phải có lòng tin với thẩm mỹ của tớ. Cái váy này cậu mà mặc thì đẹp lắm! Này, sao hôm nay cô ấy mới gửi đến, nếu là hôm qua thì hay rồi, cậu lên hình cũng có mà mang, tuyệt đối sẽ làm gục đổ một loạt khách mời nam!”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên thấy chiếc điện thoại trong tay nóng bỏng tay.
Quả nhiên, một giây sau, tin nhắn lại tới.
“Còn về đơn vòng đeo tay đính đá hôm qua, em đã nghĩ ra cách giải quyết chưa? Nếu vẫn chưa thì mở email ra đi.”
Cô đặt điện thoại xuống, mở máy vi tính ra.
Trong hòm email có một email chưa đọc, cô bấm vào, bên trong chỉ có bốn chữ: thả tép bắt tôm.
Thả tép bắt tôm… Chẳng nhẽ là muốn cô…
Tô Cẩm Tinh đột nhiên tỉnh ngộ.
Hà Hiểu Hiểu nghệch mặt: “Ý gì thế? Bốn chữ này tách ra thì tớ biết, nhưng mà sao ghép lại tớ lại không hiểu nữa rồi.”
“Hiểu Hiểu, cậu đợi tớ 10 phút.”
“Được thôi, cậu bận trước đi, tớ ngồi một bên đợi.”
Tô Cẩm Tinh nhanh chóng tìm bảng vẽ và bút chì ra, trước hết là nhanh chóng phác hoạ ra đường nét, sau đó đi nét đậm, vẽ ra hiệu ứng bóng, rất nhanh, hình dáng của một chiếc vòng đep tay đã xuất hiện trên mặt giấy.
Hà Hiểu Hiểu lần đầu thấy cô vẽ thiết kế tại chỗ, kinh ngạc trừng to hai mắt.
Thời gian cấp bách nên Tô Cẩm Tinh dùng điện thoại chụp bản thiết kế lại rồi gửi vào email khách hàng.
Mới mấy phút trôi qua đã nhận được câu trả lời của khách: Được, cứ thế đi.
Thành công!
“Cẩm Tinh…”
Tô Cẩm Tinh lập tức lập kế hoạch làm việc, để bộ phận chế tác bắt đầu chế tác dây đeo theo bản thiết kế.
Xử lí xong mọi việc một cách nhanh chóng, cô thở phào một hơi.
“Hiểu Hiểu, hôm nay cậu nói có tin tốt muốn nói với tớ, là gì thế?”
“À đúng rồi!” Hà Hiểu Hiểu nói: “Tớ tìm thấy người có thể quyên tặng gan cho Tiểu Thần rồi!”