“…”
“Lợi dụng sự hiểu lầm giữa chúng ta, lợi dụng Dương Tuyết Duyệt và chứng trầm cảm của tôi, vào lúc em bất lực nhất mà chen chân vào giúp em vượt qua thời điểm khó khăn, em đương nhiên sẽ sinh lòng ỷ lại anh ta…”
Tô Cẩm Tinh nghe thấy mà hết hồn, càng nhiều hơn là tức giận: “Tiêu Cận Ngôn, anh nói nhiều như vậy, chính là vì muốn nói cho tôi biết thật ra tất cả đều là ván cờ mà tiên sinh đã sớm bày ra ư?”
“… Tôi cũng không nói là anh ta, nhưng…” Tiêu Cận Ngôn chán nản đứng đó, trái cổ lăn một vòng: “Nếu không làm sao để giải thích việc anh ta hiểu rõ em như lòng bàn tay?”
“Không thể nào.” Tô Cẩm Tinh lớn tiếng phủ nhận: “Tiêu Cận Ngôn, tôi không cho phép anh hắt nước bẩn lên người tiên sinh.”
“Đây không phải là hắt nước bẩn, đây là kết quả hợp lý sau khi suy luận có logic mà ra.”
Ánh mắt Tô Cẩm Tinh dưới ánh sao chiếu rọi càng trở nên sáng hơn: “Anh ấy đã chết! Anh ấy đã chết ba năm rồi! Người chết không thể phản bác cho mình, nhưng đây không thể trở thành lý do cho anh trắng trợn vu oan cho anh ấy!”
“Tôi không có…”
“Được rồi!” Tô Cẩm Tinh giơ tay ngăn cản câu nói kế tiếp của anh, cô nói: “Hiện tại tôi không muốn cãi nhau với anh. Nếu hôm nay anh đến là muốn nói những điều này với tôi thì tôi nghe được rồi, anh đi đi.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn cô, trong mắt như có bất đắc dĩ: “… Được, tôi không nói nữa, được chưa?”
“Anh…” Tô Cẩm Tinh mệt mỏi xoay người sang chỗ khác, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng thở dài: “Ài…”
Cô không cố chấp đuổi anh đi.
Thế mà lại không bị đuổi?
Hôm nay, cô dường như có chút khác thường.
Tiêu Cận Ngôn cười tự giễu, anh đây thì tính là cái gì? Hội chứng Stockholm à? Không bị cô ghét bỏ thì lại không quen à.
“Tiểu Tinh Tinh, để tôi ở lại thêm một lát, được không?”
Cô vẫn duy trì nguyên tư thế đưa lưng về phía anh, ngửa đầu nhìn sao trời: “… Tùy anh.”
Anh cười: “Xem ra hôm nay tâm trạng em không tệ.”
“Thế nào?”
“Thế mà không đuổi tôi đi.”
Tô Cẩm Tinh thoáng dừng một chút, hỏi: “Hôm nay giọng anh hình như… Có hơi không bình thường.”
“À… hôm nay hút thuốc hơi nhiều, có lẽ đã ảnh hưởng đến giọng nói. Em vẫn ngửi thấy mùi thuốc sao? Có phải làm em khó chịu rồi không?”
“Không.” Tô Cẩm Tinh xác nhận lại một lần: “Mỗi lần sau khi anh hút thuốc xong, giọng nói đều trở nên… trầm như vậy sao?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Ba năm qua tôi cai thuốc, không có hút nhiều như thế, cũng không chú ý tới sự thay đổi của giọng nói. Hôm nay là… gặp phải chút chuyện, phiền lòng, cho nên hút nhiều hơn một chút.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, không nói gì.
Anh như nhận ra điều gì đó, nói: “Cho nên, em là vì giọng nói của tôi trở nên như bây giờ nên mới không nhẫn tâm đuổi tôi đi à?”
“…”
“Tiểu Tinh Tinh, thật ra trong lòng rm, vẫn lo lắng cho tôi, đúng không?”
“Không hề.” Lần này Tô Cẩm Tinh trả lời cực kỳ nhanh: “Chủ tịch Tiêu, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không đuổi anh đi chỉ vì không muốn cãi nhau với anh, bọn nhỏ đều đang ngủ, tôi không nghĩ muốn đánh thức bọn chúng.”
Anh sửng sốt một hồi, nụ cười lập tức biến mất: “Là vậy à.”
“Nếu không phải vì con, tôi vốn sẽ không cho anh vào cửa. Chủ tịch Tiêu, chúng ta đã ly hôn được ba năm, nói thật tôi thật sự không muốn bởi vì lần trở về này của tôi mà quấy rầy đến hôn lễ của anh và cô Ngô, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất áy náy, cảm thấy có lỗi với cô ấy.”
Tiêu Cận Ngôn giải thích: “Em không cần cảm thấy có lỗi với cô ta, mục đích của cô ta với tôi không hề đơn thuần như vậy, tuy nói hôn lễ của chúng tôi đã hủy, nhưng cô ta muốn gì từ trên người tôi, tôi đều đã thỏa mãn cô ta, không hề để cô ta bị thiệt, mà hết thảy những chuyện này đều không liên quan gì đến em.”
“Anh biết cô ta có mục đích không đơn thuần mà vẫn muốn kết hôn với cô ta?”
“Tôi…” Tiêu Cận Ngôn muốn giải thích, nhưng chuyện cung ứng đá quý ở Nam Phi có chút phức tạp, không thể giải thích rõ ràng trong một chốc, hơn nữa bên cung ứng yêu cầu thật sự hơi không hợp với lẽ thường, nói ra ngược lại lại giống như anh đang cố ý tìm cái cớ cho hôn sự này, càng tô càng đen, còn không bằng chẳng nói.
Tô Cẩm Tinh cũng không định gặng hỏi, cô quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đứng sau cô.
Anh rất cao lớn, bả vai dày rộng, ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm thấp, đường nét gương mặt sắc bén kiêu ngạo, mà hôm nay dưới hoàn cảnh như vậy, bốn phía tối đen như mực, chỉ có ánh sao chiếu sáng nửa bên mặt anh…
Theo lý mà nói, ngay từ lúc đầu cô nên từ chối anh ở ngoài cửa.
Nhưng… cuối cùng vẫn không từ chối được.
Tình cảnh tương tự như vậy, cô lấy làm hổ thẹn khi tham luyến nó.
Giọng nói tương tự như vậy, cô đê tiện khi khát vọng nó.
Tiên sinh đi quá đột ngột, Tô Cẩm Tinh giật mình nhớ tới, cô gần như đã không nhớ nổi câu cuối cùng cô nói với tiên sinh là gì rồi.
Là “Lái chậm một chút?”
Hay là “Anh không sao chứ?”
Hoặc có lẽ là “Cuối cùng em cũng gả cho anh rồi.”
Không nghĩ ra.
Trong cơ thể người dường như có một cơ chế vận hành bảo vệ, tình hình ngày hôm đó quá mức thê thảm, mưa to tầm tã, nước mưa chảy trên mặt đất hình thành một con sông nhỏ, nhấn chìm anh với toàn thân đầy máu bên trong, rạng sáng 4 giờ trên đường cao tốc, đèn đường mờ tối, đến khuôn mặt của anh cô cũng không nhìn rõ.
Đầu óc tự động lược bỏ tình cảnh thảm thiết này ra khỏi đầu, hiện tại hình ảnh duy nhất cô có thể nhớ lại tới chính là cây ba-toong trên tay Quách Khánh An đặt tại huyệt thái dương của anh, còn có hai quả óc chó không ngừng thay đổi vị trí trong tay ông cụ Hình.
“Tiểu Tinh Tinh?”
“Hả, cái gì?”
“Em nhìn tôi như vậy khiến tôi hiểu lầm…”
Tô Cẩm Tinh như bị điện giật mà rùng mình một cái, nhanh chóng thu lại ánh mắt: “… Xin lỗi.”
Anh cười nhạt: “Em vĩnh viễn không cần xin lỗi tôi.”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên, chấn động nhìn anh.
Tiêu Cận Ngôn hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
“Câu anh vừa nói, có thể… có thể lặp lại lần nữa không?”
Anh hơi chần chờ, nhưng vẫn nghe theo: “Tôi nói… em vĩnh viễn không cần xin lỗi tôi.”
“… Lặp lại lần nữa, có thể chứ?”
“Em vĩnh viễn không cần xin lỗi tôi.” Tiêu Cận Ngôn có chút lo lắng: “Tiểu Tinh Tinh, em làm sao vậy? Sắc mặt em thật sự không dễ nhìn.”
Cô lắc đầu, đẩy tay anh ra: “Tôi không sao.”
“Giọng nói của tôi, còn có những lời này…” Tiêu Cận Ngôn như giật mình tỉnh ngộ: “Đều rất giống vị tiên sinh kia, đúng không?”
Cô im lặng.
“Em dễ dàng cho tôi vào phòng, còn đi nấu nước, nấu cơm cho tôi ăn, nói với tôi nhiều như vậy, đều là vì hôm nay tôi rất giống vị tiên sinh kia của em, đúng không?”
Cô vẫn im lặng.
Nhưng sự im lặng nối tiếp im lặng này gần như chính là đồng ý.
“Tôi hiểu rồi.” Bả vai Tiêu Cận Ngôn sụp xuống, trong giọng nói mang theo chút chán nản: “Tiểu Tinh Tinh, thật ra lần trước em nói đúng, tôi thật sự đang ghen tị.”
“…”
“Tôi ghen tị với anh ta, thật đó, vô cùng ghen tị.”
“…”
“Nhưng tôi cũng chỉ có thể ghen tị ở trong lòng, tôi không có bất cứ lập trường gì để nói, vốn dĩ người được em toàn tâm toàn ý yêu thương như thế, phải là tôi. Là tôi khốn nạn, là tôi đã phạm sai lầm lớn, là tôi… chính tay đẩy em đi.”
Tô Cẩm Tinh nói: “… Hiện tại nói những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tôi cũng không cầu có thể thay đổi điều gì, vừa rồi trên đường tới đây, Trần Phán nói, nếu người yêu của cô ta yêu người khác, vậy thì cô ta sẽ làm tốt hơn người kia để lần nữa đoạt lại trái tim của người đàn o ong. Nhưng hiện tại tôi đến cơ hội để cố gắng cũng không có, anh ta đã chết, anh ta vĩnh viễn sẽ ở lại trong lòng em, người sống vĩnh viễn không có cách nào thay thế được vị trí của anh ta ở trong lòng em, bất kể tôi có làm thế nào cũng đều khó có khả năng.”
“Hôm nay anh uống rượu hả?”
“Không có.”
“Anh nói hơi nhiều.”
“Dong dài sao?”
“… Ừ.”
Tiêu Cận Ngôn vuốt mặt: “Được rồi, tôi không nói nữa. Tiểu Tinh Tinh, cám ơn em, hôm nay đã khiến tôi hoàn toàn hết hy vọng, sau này tôi sẽ không quấy rầy em nữa, nhưng giao dịch giữa chúng ta vẫn còn, tôi sẽ tiếp tục giúp đứa bé kia tìm gan thích hợp, ông nội của tôi, đành… làm phiền em, tiếp tục diễn.”
“… Được.”
“Tôi đi đây.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên xoay người, gọi anh lại: “Anh …”
“Sao vậy?”
“Anh… Đi thăm con đi.” Tô Cẩm Tinh nói hơi mất tự nhiên, đến chính cô cũng phát hiện: “Tiểu Dương rất nhớ anh, mỗi ngày đều ầm ĩ muốn đi gặp anh, Viên Nguyệt cũng vậy, anh có thể… Ở lâu thêm một lát.”
Tiêu Cận Ngôn lại nở nụ cười: “Tiểu Tinh Tinh, tôi cũng có tự tôn.”
“Cái gì?”
“Tôi biết em rất nhớ anh ta.” Anh nói: “Nhưng tôi không phải tiên sinh, đừng coi tôi là vật thay thế cho anh ta, được không?”