Trước kia Tô Cẩm Tinh cực kỳ thích ban đêm.
Ban đầu là vì ban đêm rất yên tĩnh, có thể làm rất nhiều chuyện mà ban ngày không thể làm, cũng không dám làm.
Lúc lên mười sáu mười bảy tuổi, mỗi ngày cô đều ở bên cửa sổ trong phòng mình, ngóng trông đến khi màn đêm buông xuống, ngóng trông anh Cận Ngôn của cô xuất hiện dưới lầu, đến đón cô đi chơi. Hai người lặng lẽ trốn ra từ vườn hoa của má Phúc, sức lực Tiêu Cận Ngôn rất lớn, khẽ năm eo cô nâng lên là có thể đặt cô lên cây đa to ở trong sân kia.
Khi đó, anh cũng chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi, anh nhanh nhẹn leo lên tường cao trước, sau đó đứng ở phía dưới mở hai tay ra, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Tiểu Tinh Tinh, xuống đây đi, anh đỡ em.”
Cô còn nhớ rõ, anh đạp xe rất nhanh, cũng còn nhớ rõ cây hoa quế bên ngoài nhà cũ nở hoa tạo thành một khung trời vàng rực rỡ, trong không khí đều là mùi hương ngọt ngào.
Về sau, cô và Tiêu Cận Ngôn chia tay, sau đó, cô gặp tiên sinh.
Từ e ngại và kính trọng ban đầu, đến sau cùng là nỗi chờ mong mỗi đêm, trong bóng đêm, tiên sinh sẽ nhẹ nhàng ôm chặt cô từ phía sau, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô, bảo cô đừng sợ, tất cả đều có anh rồi.
Ban đêm, dường như có ý nghĩa đặc biệt đối với Cẩm Tinh.
Nhưng hiện tại đã không còn như vậy, cô và tiên sinh đã từng có bao nhiêu ấm áp vào ban đêm, hiện giờ sẽ lạnh lẽo bấy nhiêu.
Không còn ai sẽ như thiên thần xuất hiện bên cô lúc cô bất lực nhất, vĩnh viễn cũng không còn nữa.
Có đôi khi cô sẽ tự đặt tay lên ngực hỏi, vì sao ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy?
Thời gian cô và tiên sinh hạnh phúc, chỉ ngắn ngủi có mấy tháng, giống như người đến lúc sắp chết sẽ hồi quang phản chiếu, cô vốn nên chết trong căn bệnh ung thư phổi, nhưng ông trời lại phái tiên sinh tới, dệt cho cô một giấc mộng xinh đẹp.
Tỉnh mộng, trời đã sáng, Cẩm Tinh cũng không còn.
Tô Cẩm Tinh đứng ở bên giường, suy nghĩ bay xa, mãi đến khi ánh mặt trời xuất hiện, chiếu thẳng vào mắt cô.
Mà lúc này, cuộc gọi video truyền đến.
Diệp Lăng Phong vô cùng bất đắc dĩ: “Cẩm Tinh, đánh thức cô sao? Trong nước chắc vừa mới bình minh đúng không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tôi đã tỉnh rồi, sao vậy?”
“Trời đất… lần đầu tiên tôi cảm thấy chăm bé gái còn khó hơn chăm bé trai, lúc trước chăm Tiểu Dương rất nhẹ nhàng, nhưng hiện tại chăm cô nhóc này… tôi thật sự không làm được.”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Lăng Phong trên màn hình điện thoại, cô có chút áy náy: “Ngại quá tổng giám đốc Diệp, thật sự làm phiền anh rồi, tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ lập tức trở về.”
“Không sao, cô cứ bận việc của cô trước đi. Đã thương lượng xong với người hiến gan cho Tiểu Thần chưa? Bao giờ có thể sắp xếp ca phẫu thuật?”
Nói đến chuyện này, nụ cười của Tô Cẩm Tinh hơi cứng lại: “Thương lượng… Không quá thuận lợi.”
“Không quá thuận lợi ý là gì?”
“Người hiến gan kia đổi ý.” Khóe miệng cô giật giật: “Không muốn hiến nữa.”
Diệp Lăng Phong thoáng chốc nhíu mày: “Vì sao? Trước đó không phải đã nói xong rồi sao?”
“Cũng chẳng vì sao cả, người ta có tương lai của chính mình, chỉ không muốn hiến nữa thôi, không còn cách nào cả.”
“Vậy cô đã liên lạc với Hoắc Hàn chưa…”
“Anh ta không muốn.” Tô Cẩm Tinh nói: “Nằm trong dự kiến, nếu anh ta bằng lòng, bệnh của Tiểu Thần cũng đã không kéo dài đến hiện tại.”
Diệp Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi: “Cặn bã! Tôi cảm thấy thẹn thay cho dòng họ anh ta.”
“Để tôi cố gắng xem xem, có điều sẽ phải ở lại trong nước một thời gian nữa.”
“Cẩm Tinh, cô đừng cố tạo áp lực quá lớn cho mình, mỗi người đều có số mệnh riêng, cô đã cố gắng hết sức vì Tiểu Thần, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu lúc trước không phải cô quyết định nuôi con bé, chỉ sợ cô bé này đã không sống được đến bây giờ.”
Tô Cẩm Tinh hấp háy cái mũi: “… Tôi không có cách nào nhìn con bé rời đi, tôi thật sự không có cách nào.”
“Tôi hiểu, tôi đều hiểu hết.” Diệp Lăng Phong nói: “Đúng rồi, chuyện cô bảo tôi làm tôi đều đã làm tốt, hai ngày tới có lẽ cô sẽ nhận được một kiện hàng.”
“Được, cám ơn.”
“Được rồi.” Diệp Lăng Phong cười tự giễu: “Bao năm qua, cô vẫn theo thói quen nói cảm ơn với tôi, xem ra tôi thật sự không có cơ hội rồi. Khó khăn lắm mới đợi được cô ly hôn với Tiêu Cận Ngôn, kết quả lại xuất hiện một vị tiên sinh, nhưng cho dù không có tiên sinh, cô vẫn sẽ không chấp nhận tôi.”
“Tổng giám đốc Diệp, đừng nói mấy lời như vậy mà.”
Diệp Lăng Phong cười ha hả: “Yên tâm, tám năm, tôi sớm nhận ra rồi. Đúng rồi, tôi đã có bạn gái mới, lát nữa sẽ gửi ảnh cho cô xem.”
Cúp điện thoại, không lâu sau, cô quả nhiên nhận được một bức ảnh Diệp Lăng Phong gửi tới.
Là một cô gái rất đẹp, trông rất hướng ngoại, sáng lạn như ánh mặt trời, rõ ràng mang gương mặt của người châu Á nhưng trang điểm lại rất Âu Mĩ.
Tinh tinh tinh…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm di động xuống lầu, trực tiếp đến tập đoàn Tô thị.
Vừa bước vào cửa công ty, quản lý đã lo lắng đứng ở cửa đợi cô rồi.
“Tổng giám đốc Tô, cuối cùng cô cũng đến…”
Vừa rồi trên đường đến đây Tô Cẩm Tinh cũng có nói chuyện điện thoại với quản lý, Lưu Phấn tới công ty gây chuyện.
Quản lý chỉ chỉ trên tầng: “Tối hôm qua đã tới rồi, có làm thế nào cũng không chịu đi, ai nói cũng không nghe.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu bày tỏ đã biết, cô biết mục đích Lưu Phấn đến đây, ba năm trước tiên sinh đã dạy cô làm sao để lấy lại công ty từ trong tay Lưu Phấn, lúc ấy ông ta vì trốn nợ mà trốn cả nửa năm mới quay về, ông ta vốn còn nghĩ có thể tiếp tục làm một vị chủ tịch vinh quang vô hạn của mình, nhưng… đây cũng chỉ là giấc mộng hão huyền mà thôi.
Mấy năm qua, ông ta không ít lần tới công ty gây chuyện, nhưng cô ở nước ngoài, Lưu Phấn muốn gặp cũng không gặp được cô, chỉ có thể từ bỏ.
Lần này cũng không biết là bị thần thánh phương nào chỉ điểm, học được cách nhảy lầu để tranh thủ thu hút sự chú ý, Tô Cẩm Tinh nhìn theo ngón tay quản lý chỉ hướng lên trên, quả nhiên thấy Lưu Phấn đang dạng chân đứng ở bên cạnh lan can tầng thượng, một chân còn lơ lửng trong trong không trung, lung lay như sắp ngã.
Quản lý lau mồ hôi trên trán, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Tô, công ty vừa có chút khởi sắc, thật sự không thể xảy ra chuyện nữa đâu! Nếu Lưu Phấn thật sự nhảy từ trên lầu xuống thì còn vị khách nào dám tới công ty chúng ta đặt nhẫn theo yêu cầu nữa?”
Cái ngành châu báu trang sức này cũng chia làm ba bảy loại nhiều đẳng cấp khác nhau.
Người đi con đường châu báu trang sức cao cấp độc đáo, khách hàng đều là những kẻ có uy tín có tiền, mà Tô Cẩm Tinh lại không định hướng cho tập đoàn Tô thị như vậy, cô quyết định đi con đường bình dân.
Ban đầu, là do tài chính trên tay cô không đủ, không lấy được đá quý cao cấp, cho dù lấy được, cũng rất khó đảm bảo có thể trong khoảng thời gian ngắn mà bán được, chuyện này sẽ gây nên sự tích tụ tài chính, lúc trước Lưu Phấn chính là ăn cú thiệt này, bị tổng giám đốc Quách lừa cho một vố, vừa hụt mất một khoản lớn tiền lại còn phải bồi thường tiền phạt.
Lưu Phấn là điển hình của loại người chỉ chú ý đến cái lợi nhỏ, một lòng muốn làm hàng xa xỉ, nhưng tiền lương trả cho nhà thiết kế lại đứng đáy trong ngành, lâu dần, những nhà thiết kế có bản lĩnh đã sớm đi ăn máng khác, còn lại toàn người không có lý tưởng.
Cũng may mà trước đó gia nghiệp của tập đoàn Tô thị lớn, lại sáp nhập với nhà họ Tiêu nên cái gốc thật sự dày, để ông ta phá hơn năm năm mới từ từ sụp đổ.
Đến lúc tập đoàn Tô thị rơi vào trong tay cô, cục diện đã trở nên vô cùng rối rắm.
Hơn nữa lúc ấy trên tay cô căn bản không có tài chính, duy chỉ có… một khoản tiền chính là tiên sinh để lại cho cô.
Tuy nói không ít, nhưng giá trị đá quý xa xỉ, huống chi… Không phải thật sự bất đắc dĩ, cô không muốn động đến số tiền tiên sinh để lại cho cô.
Bởi vì ngoài khoản tiền kia, tiên sinh giống như biến mất khỏi cõi đời này, không ai biết đến sự tồn tại của anh, càng không ai biết anh đã rời đi, những thứ chứng minh anh đã từng tồn tại đã ít lại càng thêm ít, chỉ có khoản tiền này là vật chứng duy nhất.
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, dẫn theo quản lí vào thang máy, nhìn con số nhảy trên màn hình, cô hỏi: “Gần đây công ty chúng ta vẫn không nhận được đơn đặt hàng sao?”
Quản lý có chút ủ rũ: “Gần đây… từ ba năm trước sau khi tập đoàn Tân Phong đột nhiên quật khởi mạnh mẽ, lại thêm thị trường định chế châu báu bị lũng đoạn, chúng ta chỉ có thể làm một vài sản phẩm bình dân, lợi nhuận thật sự có hạn.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Đinh…
Thang máy dừng tại tầng 6.
Cửa thang máy cửa vừa mở liền nghe thấy giọng nói hùng hổ của Lưu Phấn: “Tôi mới đúng là chủ tịch của công ty! Tô Cẩm Tinh đê tiện, vô sỉ! Đến cậu ruột cũng tính kế, cô ta không phải là người!”
Bên cạnh có mấy nhân viên đang khuyên bảo, nhưng càng khuyên Lưu Phấn càng lấn tới, nói xong cái chân còn lại cũng treo lơ lửng bên ngoài lan can, khiến mấy cô gái sợ tới mức kinh hô ra tiếng.
“Tổng giám đốc Tô, làm sao bây giờ?”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Đã báo cảnh sát rồi, nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm sáng sớm, xe cảnh sát có muốn đến cũng cần mất một khoảng thời gian nữa.”
“Bảo tất cả nhân viên lui ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với ông ta.”