Giọng nói này…
Nó giống hệt Tiên Sinh trong ký ức của cô.
Trong một khoảnh khắc, cô hơi bối rối không biết ai đang ở trước mặt mình.
Không thể phân biệt sao?
Tô Cẩm Tinh lấy tay che mặt đau đớn, trong lòng cô đã có câu trả lời cho câu anh vừa nói.
Cái gọi là mơ hồ đơn giản là không muốn thừa nhận, hay nói cách khác, trong lòng vẫn còn dấu vết ảo tưởng.
Nhưng tưởng tượng dù sao cũng chỉ là tưởng tượng, khi tỉnh dậy sau giấc mơ, mọi thứ đều phải trở về hiện thực.
“Bố, bố về muộn như vậy khiến mẹ rất buồn đó.” Tiểu Viên Nguyệt nằm trong vòng tay của bố, nhỏ nhẹ nói.
Tiêu Cận Ngôn từ từ ôm con gái vào lòng: “Sao muộn thế này con vẫn chưa ngủ?”
Tiêu Viên Nguyệt thủ thỉ: “Bố, con lo lắng cho bố.”
“Lo lắng cho bố ư?”
“Vâng.” Tiểu Viên Nguyệt gật đầu: “Anh trai nói bố là siêu anh hùng, phải đi chiến đấu với kẻ xấu, con rất sợ bố sẽ bị thương.”
Trái tim của Tiêu Cận Ngôn nảy lên, cả người anh như mềm ra.
Con gái thực sự khác với con trai.
Con trai sẽ ngưỡng mộ, coi trọng và noi gương, nhưng con gái thực sự là tấm áo bông tri kỷ, mặc kệ ở ngoài kia anh có phải là siêu anh hùng hay không thì con gái cũng sẽ luôn quan tâm xem anh có bị tổn thương hay không.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Đừng lo lắng, bố rất khỏe, nhìn bố này, không phải vẫn đang vững vàng ôm con sao?”
“Nhưng mẹ cũng rất lo lắng.” Tiểu Viên Nguyệt nhìn lại mẹ đã đứng ngồi không yên, nói nhỏ: “Bố cũng ôm mẹ có được không?"
Câu nói của con gái khiến cả hai có chút ngượng ngùng.
Tô Cẩm Tinh lập tức lùi lại một bước, cử chỉ né tránh của cô rất rõ ràng.
Trái tim của Tiêu Cận Ngôn nhói lên, nhưng trên mặt không chút thay đổi mà nhẹ giọng nói: “Mẹ con rất kiên cường.”
Tiểu Viên Nguyệt cái hiểu cái không, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của bố, trời đã khuya, cũng đã đến giờ cô bé ngủ rồi, cô bé vội nhắm mắt lại, gục đầu vào vai bố, há miệng ra ngủ.
“… Ngồi đi.” Cẩm Tinh từ nãy tới giời không nói gì bỗng nhiên nói một câu, sau đó lại thấp giọng nói: “Anh có muốn uống gì không?”
Tiêu Cận Ngôn có chút vừa mừng vừa lo, anh đột nhiên đến thăm, tưởng rằng Tô Cẩm Tinh sẽ từ chối anh như ban ngày.
Anh ôm con gái mình bằng cả hai tay, từ từ ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, cố gắng không làm phiền cô bé trong tay mình, để cô bé có thể ngủ yên.
“Không uống, tôi không khát.”
Tô Cẩm Tinh đã cầm một cốc nước từ bình đựng nước ra đặt trước mặt anh: “Nước ấm vừa miệng, nếu bị đau bụng thì nên uống ít cà phê và rượu. Bảo Trần Phán đun sôi nước cho anh.”
Tiêu Cận Ngôn ôm con gái trong lòng, nhưng không trả lời.
Tô Cẩm Tinh nhân cơ hội đặt ly lên bàn cà phê trước mặt: “Anh ăn chưa?”
“…Ừm.”
“Rốt cuộc đã ăn chưa?”
“Chưa.”
“Tôi biết mà.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Làm sao em biết?”
“Không phải anh đã yêu cầu Trần Phán liên lạc với tôi sao? Cô ấy vừa gửi cho tôi một tin nhắn WeChat và đặc biệt nhấn mạnh rằng anh đã không ăn vào buổi tối.”
Anh chỉ có thể cúi đầu cười: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ sợ cem không chăm sóc được hai đứa nhỏ nên để trợ lý Trần giúp.”
“Với sự giúp đỡ của mẹ tôi và Hiểu Hiểu, còn nữa hai đứa trẻ rất ngoan nên sẽ không sao.”
“… Nhưng tôi vẫn lo lắng.”
“Con gái giao cho tôi, tôi đưa nó đi ngủ.”
Tô Cẩm Tinh rướn người cẩn thận đưa con gái ra khỏi người anh.
Cơ thể mềm mại như sáp trong vòng tay anh bỗng nhiên biến mất, làn gió mát rượi khiến anh u sầu vô cớ.
Anh tiếp tục duy trì động tác ôm con gái một lúc lâu, cho đến khi Tô Cẩm Tinh đã cho con gái vào cũi rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh mới nhận ra mình đã giữ động tác này từ lâu, anh tức giận thu tay lại và siết chặt tay trên đùi.
Căn phòng này là một dãy phòng, ba phòng ngủ và một phòng bếp, thiết kế rất ấm áp, không giống như một khách sạn mà giống như một nơi ở thông thường.
“Tôi chỉ có trứng và cơm ở nhà. Cơm rang có được không?”
Tiêu Cận Ngôn phản ứng một lúc mới chợt nhận ra rằng Cẩm Tinh đang hỏi mình nên gật đầu: “Ừ, cái gì cũng được.”
“Vậy anh uống chút nước chờ một lát.”
“Được.”
Phòng khách vẫn tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sao lọt qua cửa sổ, anh đang ngồi trên ghế sô pha có cửa sổ lớn kiểu Pháp trước mặt, trên người có những tia sáng rơi xuống.
Hình ảnh này…
Tô Cẩm Tinh thu lại ánh mắt và đi thẳng vào bếp.
Cô khéo léo đánh trứng và chiên cơm, chỉ trong vòng chưa đầy năm phút là đã có ngay một món cơm chiên bình thường tại nhà.
Một mùi khói dầu thoang thoảng trong không khí.
Vì bị bệnh nên anh rất khó chịu với mùi khói dầu, chỉ cần có một chút là anh cảm thấy không chịu được, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh cảm thấy loại mùi này khiến lòng nhẹ nhõm hơn.
“Ăn thử đi, chắc chắn không bằng khách sạn năm sao, nhưng có thể no căng bụng, xem có ăn được không.”
Tiêu Cận Ngôn nhận lấy, cho vào miệng, chậm rãi nhai: “Ngon lắm.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Tôi tưởng anh bây giờ ngày nào cũng có món bít tết kiểu Pháp, đồ ăn dân dã kiểu này chắc anh không vừa mắt. Trần Phán cũng thật là, anh không ăn cơm mà cô ấy cũng không gọi đồ ăn cho anh, ở chỗ tôi chỉ có cơm và trứng bình thường, nếu anh không quen tôi cũng không còn cách nào.”
“… Tôi ăn quen rồi.” Anh nặng nề gật đầu, sau đó xúc một ngụm cơm chiên lớn khác nhét vào miệng: “Thật sự rất ngon.”
Tô Cẩm Tinh theo thói quen muốn ngồi trên ghế sô pha và nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, nhưng bước đến ghế sô pha liền quay lại, cô đứng ôm tay và tự hỏi mình đang nghĩ gì.
“Tiểu Tinh Tinh, sao em không ngồi xuống?”
“… Không, tôi có thể đứng.”
Tiêu Cận Ngôn bưng bát cơm đứng cùng cô: “Hôm nay tôi đến đây là vì muốn nói với em một chuyện.”
“Ừm?”
Anh hít một hơi thật sâu nói: “Tôi đã nghĩ kỹ về chuyện này trong suốt ba năm khi em ở nước ngoài. Tiểu Tinh Tinh, vụ tai nạn ô tô quá tình cờ và cái kết quá bi đát. Tôi vốn tưởng rằng vụ tai nạn xe hơi này là do cậu của em và Vương Gia Linh lên kế hoạch để có được tài sản của nhà họ Tiêu, nhưng sau đó tôi cảm thấy rằng với chỉ số IQ của Lưu Phấn và tầm nhìn của Vương Gia Linh, chỉ cần hơi vô ý một chút sẽ khiến sự việc bị bại lộ, có lẽ hai người họ sẽ không thể làm được.”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên: “Còn có Dương Tuyết Duyệt thì sao? Mối tình đầu của anh, tôi nhớ rõ.”
“… Lúc đó tôi…” Tiêu Cận Ngôn bực bội vò đầu bứt tóc: "Sau vụ tai nạn xe cộ đó, tôi thực sự có vấn đề về thần kinh, lúc đó tôi bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực nên đối xử không tốt với em. Còn Dương Tuyết Duyệt… thành thật mà nói, tôi luôn cảm thấy chỉ cần cô ta xuất hiện, cảm xúc của tôi sẽ dịu đi rất nhiều.”
“Thuốc an thần à?”
“Cũng có thể là một loại thuốc trị rối loạn lưỡng cực, bây giờ cô ta đã đi tù, tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng những năm qua khi em không ở bên cạnh tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều về những chuyện trước đây. Khi Dương Tuyết Duyệt xuất hiện, mỗi lần cô ta xuất hiện bên cạnh tôi, cảm xúc của tôi sẽ giảm bớt, sự trùng hợp liên tiếp như vậy thì có thể khẳng định rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Tô Cẩm Tinh nghe xong nhíu mày: “Ý anh là người chủ mưu vụ tai nạn xe cộ chắc không phải Dương Tuyết Duyệt, mà là người khác?”
“Đúng vậy.” Tiêu Cận Ngôn nặng nề gật đầu: “Mục đích của người này không phải là muốn nhà họ Tiêu, bởi vì sau khi tai nạn xảy ra, nhà họ Tiêu đã bị cậu Lưu Phấn của cô trực tiếp nuốt chửng, còn những người đứng sau thì không quan tâm chút nào."
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Nếu phân tích của anh là đúng, thì kẻ đứng sau tốn bao nhiêu công sức để gây ra tai nạn xe cộ không phải vì tiền hay công ty thì mục đích của anh ta là gì?”
“Là em.”
“…Cái gì?”
“Anh ta muốn có được em.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tiểu Tinh Tinh, em có thể không thích nghe những gì tôi nói tiếp theo, nhưng tôi nghĩ mình cần phải nói ra. Thời điểm xuất hiện của người đàn ông mà em nhắc đến cũng rất tình cờ… em có nghĩ vậy không? Nếu không có vụ tai nạn xe hơi đó thì ngày hôm sau hai chúng ta sẽ cưới nhau và sống hạnh phúc. Nhưng trước hôm đám cưới lại tình cờ xảy ra vụ tai nạn xe hơi, bây giờ tôi mới nghĩ, có lẽ mục đích của người đó là không muốn chúng ta kết hôn, anh ta muốn chia rẽ chúng ta, sau đó… có được em."