Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 189: Dọn sạch rác rưởi



Thấy cô đi qua, mọi người đều vô cùng ăn ý mà ngậm miệng lại, giả vờ tập trung làm việc.

Cô vào thang máy và đi thẳng đến văn phong tổng giám đốc.

Hôm nay Dương Tuyết Duyệt không đến, chỉ có một mình Vương Gia Linh ở đây.

“Mợ, xin chào.” Cô mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống ghế ông chủ rồi mở máy tính lên.

Vương Gia Linh nhìn cô bằng ánh mắt độc ác: “Có phải cô vẫn còn liên lạc với Tiêu Cận Ngôn không?”

Tô Cẩm Tinh mặc kệ bà ta, cô cứ chăm chú đọc tài liệu trên tay mà không thèm ngẩng đầu lên.

“Cô muốn công ty phải không?” Vương Gia Linh nói: “Được, nếu cô muốn công ty thì tôi sẽ cho cô, tôi sẽ không tranh giành với cô nữa nhưng cô không được quấn lấy Tiêu Cận Ngôn, được chứ? Chỉ cần cô bằng lòng buông tay thì tôi sẽ không tranh công ty nữa.”

Tô Cẩm Tinh bất chợt cười lớn: “Nhường cho tôi? Thứ nhất, công ty hiện giờ chính là kết quả sau khi xác nhập nhà họ Tiêu và nhà họ Tô. Bố tôi chỉ có một mình tôi nên vốn dĩ nhà họ Tô là của tôi, về phần nhà họ Tiêu… đó cũng là tài sản của Tiêu Cận Ngôn, có liên quan gì đến bà chứ?”
Vương Gia Linh nói: “Nhưng bây giờ nó vẫn do cậu của cô kiểm soát. Công ty này là tài sản sau khi tôi với ông ta kết hôn, cho dù ông ta muốn ly hôn với tôi thì cũng phải chia cho tôi một nửa.”

“Được rồi.” Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Bây giờ công ty đang nợ đến mấy ngàn vạn, nếu không nộp tiền phạt thì ước tính sẽ sớm vượt quá một trăm triệu tệ. Nếu bà muốn gánh số nợ năm nghìn vạn kia thì thật đúng là Bồ Tát chuyển thế rồi, tôi còn phải thay cậu cám ơn bà nữa kìa.”

“Cô…”

“Được rồi, nói nhiều cũng vô ích, tôi cũng không có gì để nói với bà hết. Hãy cứ chờ tòa án mở phiên tòa, sau đó sẽ phân xử như thế nào thì phân xử, bây giờ mời bà đi ra ngoài.”

Vương Gia Linh thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói: “Cô đừng ép tôi, cô còn có hai đứa con, tôi không thể đụng vào cô chẳng lẽ không đụng được vào con cô sao? Cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Bà thử xem.” Tô Cẩm Tinh nói: “Bà dám động đến con của tôi, chẳng những tôi không tha cho bà mà Tiêu Cận Ngôn cũng không tha cho bà. Chỉ cần bà dám đi tới bước này thì Dương Tuyết Duyệt và Tiêu Cận Ngôn coi như xong. Bà cũng phải suy nghĩ cho kỹ đi.”

“…”

Tô Cẩm Tinh bấm điện thoại nội bộ: “Bộ phận an ninh à? Cho vài người lên đây dọn sạch rác rưởi đi.”

Dọn dẹp rác là chuyện của bộ phận hành chính nhưng cô lại gọi bộ phận an ninh, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

“Tô Cẩm Tinh, tôi hỏi cô lần cuối, cô thật sự không cho tôi một con đường sống hay sao?”

Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên: “Bà có cho bố tôi con đường sống không? Có để cho bác trai bác gái Tiêu một con đường sống không? Có cho mẹ Phúc một con đường sống không? Còn mẹ tôi, hai đứa con của tôi cũng suýt nữa chết trong tay hai mẹ con bà. Đáng tiếc bà chỉ có một cái mạng, cho dù bà chết cũng không thể nào bù đắp được tội ác mà bà đã phạm phải.”
Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, mấy nhân viên bảo vệ mặc đồ đen bước vào: “Cô Tô.”

“Đưa bà ta ra ngoài. Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, không được phép để hai mẹ con họ vào công ty.”

Bảo vệ hơi do dự: “Cô Tô, nhưng tổng giám đốc Lưu…”

“Bên phía cậu, anh không cần lo lắng, tôi sẽ nói với ông ta, anh chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.”

Bảo vệ gật đầu và làm tư thế mời: “Thưa bà, mời đi bên này.”

“A, anh đã bị Tô Cẩm Tinh mua chuộc rồi à? Đã quên ai mới là người trả tiền lương cho anh à? Dù gì thì công ty này vẫn là của chồng tôi, lời của tổng giám đốc Lưu mới có giá trị, thế mà mấy người lại nghe theo một con nhóc mà đối xử với tôi thế ư?”

Sắc mặt của bảo vệ u ám: “Thưa bà, tổng giám đốc Lưu đã gọi điện cho chúng tôi nói tuyệt đối không để bà đến văn phòng của ông ấy, nếu nhất thiết thì cứ đuổi ra ngoài.”
Sắc mặt Vương Gia Linh thay đổi: “Bao giờ? Không thể nào.”

“Đêm qua.” Bảo vệ nói: “Trong văn phòng tổng giám đốc có rất nhiều bí mật thương mại, để phòng ngừa tiết lộ thì vẫn xin bà vui lòng rời đi, đừng làm khó chúng tôi.”

Vương Gia Linh càng tức giận hơn, chỉ vào Tô Cẩm Tinh và hét lên: “Đề phòng tôi? Vậy cô ta thì sao? Cô ta được phép ư?”

“Nhưng tổng giám đốc Lưu chỉ nói đề phòng bà chứ không nói đề phòng cô Tô.”

Cuối cùng Vương Gia Linh vẫn bị mời ra ngoài, văn phòng cũng đã yên tĩnh trở lại.

Có điều Lưu Phấn đã để lại cục diện quá rườm rà rối rắm, cô phải mất nhiều thời gian để phân loại thông tin khách hàng trước, đội dự án cũng phải hiểu biết thật rõ thì mới có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Tiên sinh nói không phá thì không xây được.
Lưu Phấn đã đập tan một công ty tốt, ít nhất cô có thể từ từ ghép lại từng chút một trở lại.

Cô cũng cảm thấy may mắn, may mắn Lưu Phấn là một kẻ vô dụng, nếu như ông ta thật sự có năng lực khống chế được công ty thì cô muốn lấy lại công ty của bố cô cũng khó hơn lên trời.

“Cô Tô.” Giám đốc bộ phận kinh doanh đến gõ cửa.

“Mời vào.”

Giám đốc bộ phận kinh doanh là một phụ nữ trung niên rất giỏi, bà ta cúi đầu và báo cáo: “Lúc trước tổng giám đốc Lưu có hẹn với một khách hàng lớn của công ty chúng ta để chơi golf. Cô xem.”

Tô Cẩm Tinh cau mày và hỏi: “Với ai?”

“Tổng giám đốc Vương của Chí Phong.”

“Cuộc hẹn lúc mấy giờ?”

“Hai giờ chiều.”

Tô Cẩm Tinh nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, cô làm việc từ sáng sớm đến giờ, thoắt cái đã là mười hai giờ trưa.
Cô có ấn tượng với công ty Chí Phong, trong quá trình cô sắp xếp phân loại khách hàng thì phát hiện Chí Phong chính là khách hàng lớn nhất của công ty.

Lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Tô thị là đá quý và đồ trang sức cao cấp. Công ty Chí Phong làm đồng hồ cao cấp và cài áo, hàng năm cần phải nhập từ Tô thị rất nhiều kim loại quý hiếm và đá quý để khảm mặt đồng hồ.

Coi như Lưu Phấn vẫn còn có đầu óc, những khách hàng khác ít nhiều đã bỏ chạy gần hết nhưng ngược lại vẫn nắm chặt Chí Phong trong tay không chịu buông tha. Tuy nhiên, có vẻ gần đây giao dịch với Chí Phong không được suôn sẻ, thanh toán đợt cuối cùng của đợt giao dịch hơn năm trăm vạn, lần lữa mãi vẫn chưa bàn giao.

Điều này đối với chuỗi tài chính đang thiếu hụt của tập đoàn Tô thị mà nói giống như họa vô đơn chí vậy.
Giám đốc bộ phận kinh doanh cũng cho biết: “Hình như dạo gần đây tổng giám đốc Vương của Chí Phong thường đi ăn riêng với tổng giám đốc Lục của tập đoàn trang sức Duy Nhất, nếu không tranh thủ lôi ông ta về lại thì chỉ sợ công ty của chúng ta sẽ không chống đỡ nổi nữa.”

Tô Cẩm Tinh hỏi: “Tổng giám đốc Vương của Chí Phong này có sở thích gì không, chẳng hạn như thư pháp, đồ cổ gì đó? Trước đây tôi chưa từng giao tiếp với ông ta nhưng chắc hẳn là bà rất rõ chứ.”

“Có thì cũng có…” Giám đốc bộ phận kinh doanh ngập ngừng.

“Sao thế, đồ ông ta thích rất khó tìm à?”

Vẻ mặt của giám đốc bộ phận kinh doanh hơi mất tự nhiên, bà ta lắc đầu nói: “Nếu cô đi, có lẽ… sẽ không khó như vậy.”

Tô Cẩm Tinh vẫn chưa hiểu.

Nhưng đã muộn rồi, sân golf nằm ở lưng chừng núi Vân Đài và cách công ty một giờ lái xe, nếu có tắc đường thì sẽ lâu hơn nên cô không thể kéo dài thời gian được bèn đứng dậy nói: “Đi thôi, đi thăm dò ông ta trước.”
Giám đốc kinh doanh chở cô đến sân golf.

Trên đường đi, cô trang điểm sơ lại qua gương chiếu hậu.

Cô vẫn luôn trang điểm nhẹ nhàng nhưng giám đốc kinh doanh lại nói: “Cô Tô… hay là hãy trang điểm tông sáng hơn, trông có sức sống hơn.”

Tô Cẩm Tinh không nghi ngờ mà cảm thấy điều đó rất hợp lý.

Hôm nay là lần đầu tiên cô đi gặp khách hàng nên không thể mặt mày phờ phạc được.

Cả đêm qua cô không hề chợp mắt nên trông hơi tiều tụy.

Cô nửa đùa nửa thật: “Hình như phụ nữ khi bước qua tuổi hai mươi lăm sẽ dễ mệt mỏi hơn.”

Giám đốc kinh doanh liếc nhìn cô đang trang điểm trong gương chiếu hậu, khẽ nói: “Cô Tô đã đẹp sẵn rồi, chỉ cần trang điểm một xíu là có thể che được ngay.”

“Hy vọng là vậy.”

Trên đường bị kẹt xe, lúc đến sân golf đã hơn hai giờ qua năm phút.
“Cô Tô, vị kia chính là tổng giám đốc Vương của Chí Phong.”

Tô Cẩm Tinh vội vàng xuống xe nhìn về phía ngón tay của bà ta thì thấy tổng giám đốc Vương mặc một bộ đồ thể thao đang chọn gậy golf, thế nhưng ánh mắt và tay lại tập trung vào một cô gái có dáng người cao gầy và ánh mắt ấy khiến người ta rất khó chịu.

Cô gái trông rất quen.

“Hình như là một hotgirl trên mạng, gần đây rất nổi tiếng.” Giám đốc kinh doanh cho biết.

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Có phải là người phát ngôn do công ty của họ chọn không?”

Nụ cười của giám đốc kinh doanh hơi kỳ quái: “… Có lẽ là vậy. Cô Tô, mọi người bàn chuyện làm ăn nên tôi sẽ không qua đó mà đợi cô ở khu vực nghỉ ngơi.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu rồi đi về phía tổng giám đốc Vương.

Dường như tổng giám đốc Vương đã chú ý đến cô từ khoảng cách xa, ánh mắt vừa dò xét vừa đề phòng.
Tô Cẩm Tinh nở một nụ cười thân thiện, đưa tay tỏ vẻ thân thiết: “Xin chào tổng giám đốc Vương, tôi là Tô Cẩm Tinh của tập đoàn Tô thị.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv