Tổng giám đốc Vương nghi ngờ nhìn cô: “Lưu Phấn không đến à?”
“Cậu tôi có việc cần làm, đã ra nước ngoài rồi, hôm nay tôi thay ông ta đến. Có điều ông cứ yên tâm, tập đoàn Tô thị chúng tôi luôn giữ thái độ hợp tác chân thành, có gì cần bàn bạc thì ông cứ nói thẳng với tôi.”
Tổng giám đốc Vương tỏ vẻ khinh thường: “Nít ranh như cô thì làm được trò trống gì? Còn nữa, cô nói Lưu Phấn là cậu của cô?”
“Đúng.”
“Vậy cô là… con gái của Tô Phong?” Khi nói câu này, đôi mắt của tổng giám đốc Vương sáng lên.
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hèn gì…”
“Tổng giám đốc Vương quen bố tôi à?”
Tổng giám đốc Vương xoa xoa cằm, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Đương nhiên, tôi là khách hàng cũ của công ty cô. Khi bố cô còn còn sống, ông ta vẫn là người đến bàn chuyện làm ăn với tôi và vẫn luôn nhắc đến con gái với vẻ mặt đầy tự hào. Thật không ngờ… đã lớn như vậy rồi, lại còn rất xinh đẹp nữa.”
Ánh mắt của ông ta khiến Tô Cẩm Tinh cảm thấy khó chịu.
Nhưng vì để hợp tác, cô chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Ngược lại hotgirl nổi tiếng trên mạng kia có vẻ như nhìn cô bằng ánh mắt không được thiện cảm cho lắm.
Tổng giám đốc Vương xua tay: “Cô về trước đi, sau này có việc tôi sẽ gọi cô.”
Người đẹp kia bước đi đầy miễn cưỡng, trước khi bỏ đi còn ném cho cô một ánh mắt đầy tức giận.
“Cô Tô.” Tổng giám đốc Vương cười ha hả mời: “Bàn chuyện làm ăn thì cứ bàn, mà đánh bóng thì cứ đánh. Cô chọn một cây gậy golf đi, nếu đánh thắng thì tôi sẽ thanh toán số tiền còn lại, sau đó bàn về hợp đồng mua vật liệu cũng dễ hơn, thế nào hả?”
Tô Cẩm Tinh hơi ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Vương, tôi không giỏi chơi golf lắm.”
“Không sao, cứ chơi trước một lát đi. Biết đâu cô lại là thiên tài trong lĩnh vực này thì sao, vừa học đã biết chơi rồi?”
“Trước kia bố tôi có dạy cho tôi chơi nhưng mãi mà vẫn không đánh giỏi được, thật sự tôi không có năng khiếu trong lĩnh vực này. Hay là… tổng giám đốc Vương cứ chơi vui vẻ thoải mái đi, đợi ông chơi xong rồi thì chúng ta lại bàn bạc tiếp.”
Tổng giám đốc Vương nghe xong thì mặt nặng mày nhẹ: “Cô Tô thật là kiêu ngạo quá, ai không biết còn tưởng tôi đang cầu xin được làm ăn với mấy người đó chứ.”
“Tôi không có ý đó…”
“Hay là vậy đi, cô Tô.” Tổng giám đốc Vương nói: “Vì để gặp cô mà tôi đã đuổi người bạn đồng hành của mình đi rồi, cô không biết đánh cũng không sao, cứ đứng bên cạnh xem là được rồi. Như vậy được không?”
Tô Cẩm Tinh liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng và váy chữ A, còn cả đôi giày cao gót trên chân cô thì cắn răng nói: “Được.”
Bộ quần áo này là do Tiên sinh chọn giúp cô. Cô có dáng người rất đẹp, lại vừa mới sinh Viên Nguyệt nên bộ ngực lại càng tròn trịa đẫy đà hơn. Bình thường cô vẫn mặc mấy bộ quần áo kiểu dáng rộng thùng thình và đồ bộ thì không thấy có gì nhưng hôm nay vì công việc nên cố ý mặc một bộ đồ vest công sở. Chiếc áo sơ mi trắng rất vừa vặn, chỉ có chỗ ngực là hơi ôm sát nên cô không dám thở mạnh, chỉ sợ cúc áo sẽ bị bung ra.
Hơn nữa, sân golf hầu như đều là cỏ, cô đi giày cao gót một bước lại lún một bước, mấy lần suýt bị trẹo chân.
May mắn là cô vẫn còn nhanh nhẹn, chỉ bị hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm gì nên vẫn đứng vững.
Tổng giám đốc Vương lại chăm sóc cô rất tốt, ông ta giả bộ đỡ cô rồi còn đưa cho cô một chai nước ấm: “Mệt không? Uống nước đi. Con gái nên uống nước ấm.”
Tô Cẩm Tinh nhanh chóng cảm ơn và cầm lấy chai nước nắm trong tay.
“Sao cô Tô không uống?”
Cô không được phép uống nước nóng, mặc dù đã phẫu thuật nhưng vẫn rất đau.
Nhưng nói ra chuyện này rất dài dòng, mà cô cũng không định nói chuyện này với người lạ nên chỉ có thể mở nắp chai và uống một hớp nhỏ, lúc này tổng giám đốc Vương mới hài lòng và tiếp tục chơi bóng.
Lợi dụng lúc tổng giám đốc Vương quay đầu đi, cô bèn nghiêng đầu nhổ ngụm nước ra.
“Cô Tô… Tôi nghe nói trước đây cô đã đính hôn với chủ tịch Tiêu?”
“… Đó là chuyện trước đây rồi, bây giờ chủ tịch Tiêu đã có bạn gái mới, tôi và anh ta không liên quan gì đến nhau nữa.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tổng giám đốc Vương và chủ tịch Tiêu cũng có qua lại à?”
“Ha ha ha, Tiêu Cận Ngôn.” Tổng giám đốc Vương tức giận nghiến răng nói: “Bởi vì cậu ta mà tôi đã tổn thất rất nhiều. Vốn dĩ mọi người đều chung sống hòa bình, ai làm việc kinh doanh của người ấy, thế nhưng thằng nhóc Tiêu Cận Ngôn này cho dù có năng lực mạnh cũng không nên độc chiếm tất cả lợi nhuận mà thu mua rất nhiều các công ty có thương hiệu lâu đời chứ. Tôi cũng thế, suýt chút đã bị cậu ta làm cho tay trắng rồi.”
Tô Cẩm Tinh không nói gì.
“Ha ha, cũng coi như là duyên phận, không ngờ hôm nay tôi lại gặp được vợ trước đây của cậu ta.”
Tô Cẩm Tinh có dự cảm chẳng lành, theo bản năng lùi lại vài bước, nhưng đột nhiên cô chóng mặt lảo đảo ngã xuống.
Cũng may là bên dưới có bãi cỏ nên không bị đau.
Nhưng đầu lại đau như sắp nổ tung, trước mắt dần dần mờ mịt, không thể nhìn rõ.
Cô bị sao vậy…?
Cô nhìn xung quanh, lúc này mới biết cô và tổng giám đốc Vương đã đi vào sâu trong bãi cỏ. Sân golf này rất rộng, bao phủ gần một nửa núi Vân Đài, xung quanh chẳng có ai ngoại trừ bãi cỏ và tiếng gió vù vù.
Trong lòng cô chợt nổi lên một hồi chuông báo động.
Lúc này tổng giám đốc Vương cũng không giả bộ nữa, cười hô hố, ánh mắt bắt đầu trở nên dâʍ đãиɠ và phóng túng, cứ đi tới đi lui trước ngực cô: “Uống nước xong mà còn kiên trì tới tận bây giờ, cũng không dễ dàng gì nhỉ. Có điều như vậy cũng tốt, ở đây càng ít người càng tiện.”
Tô Cẩm Tinh nhéo mạnh đùi cô, đau đến mức nước mắt tuôn ra nhưng cũng giúp cô cảm thấy minh mẫn trở lại.
Là chai nước đó.
Cũng may cô không được uống nước ấm nên đã lén nhả ra.
Nhưng trong miệng vẫn còn giữ lại một ít, tuy rằng cô vẫn còn có lý trí nhưng sức khỏe lại không thể phản kháng lại được.
“Vốn dĩ hôm nay tôi nghĩ là bà vợ của cái tên bị cắm sừng Lưu Phấn kia sẽ đến, nghe nói bà ta trông cũng rất đẹp, cho dù là già cũng được, miễn là được hưởng thụ một phen. Thật không ngờ lại dâng tới tận miệng một người tươi ngon mơn mởn như vậy, đã thế lại là người phụ nữ của tên nhóc thối Tiêu Cận Ngôn nữa chứ. Ha ha ha, hôm nay đúng là ông trời có mắt mà.”
Trong chớp mắt, Tô Cẩm Tinh rơi vào tuyệt vọng: “Ông… ông định làm gì?”
“Cô Tô, muốn kiếm tiền của tôi thì cũng phải trả giá cái gì đó chứ.”
“Không…”
“Bây giờ nói không thì đã muộn rồi!” Tổng giám đốc Vương mỉm cười đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay sờ lên mặt cô: “Có thể nói cậu cô đã cố ý đưa cô đến đây phải không? Vì muốn lấy lòng tôi để hoàn thành cuộc làm ăn này mà đã tự tay dâng cháu ngoại đến tận trong tay tôi. Trước kia ông ta toàn dẫn mấy cô diễn viên chẳng đâu vào đâu đến đây, lần này thì được đấy, xem ra đúng là ông ta rất thành tâm muốn hợp tác rồi…”
Trong nháy mắt, Tô Cẩm Tinh nghĩ lại.
Chẳng trách hôm nay thái độ của Vương Gia Linh lại tốt như vậy, bị cô đuổi đi mà bảo vệ chưa nói mấy câu nặng lời đã ngoan ngoãn rời khỏi công ty.
Chẳng lẽ bà ta đã biết hôm nay có hẹn với tổng giám đốc Vương? Hôm qua bà ta đã ở trong văn phòng của Lưu Phấn cả một ngày.
Bản thân bà ta không muốn đến nên đã thuận nước đẩy thuyền mà đẩy cô đến đầm rồng hang hổ này ư?
Tô Cẩm Tinh cắn răng oán hận và cố gắng hết sức để giữ cho mình tỉnh táo.
Trong tay cô không có công cụ gì để phản kháng lại, cô thận trọng co chân, cởi một chiếc giày cao gót ra siết chặt trong tay.
“Người phụ nữ của Tiêu Cận Ngôn à… chậc chậc chậc.” Tổng giám đốc Vương nhìn vào mắt cô thì lại càng thêm suồng sã: “Cậu ta tốt số vậy à, người phụ nữ xinh đẹp như thế mà nói bỏ là bỏ sao?”
Tô Cẩm Tinh vẫn kiên trì: “Tổng giám đốc Vương, tôi và Tiêu Cận Ngôn đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù ông có làm gì tôi thì cũng không thể trả thù được anh ta đâu.”
“Ai biết được? Lỡ như cậu ta còn vương vấn tình cũ với cô thì sao?”
“Không đâu, anh ta sắp kết hôn rồi.”
Tổng giám đốc Vương lộ rõ bộ mặt thật: “Tôi cũng không quan tâm, nhưng chắc là trước đây cô đã ngủ với Tiêu Cận Ngôn rồi chứ gì? ha ha ha…”
Khi ông ta cười to, dần dần áp sát cái miệng thối khó ngửi lại gần.
Tô Cẩm Tinh liên tục lùi về phía sau, nhưng bãi cỏ này không có điểm kết thúc, xung quanh đều là một màu xanh biếc, thậm chí cô còn không biết phải chạy về hướng nào!
“Đừng hòng chạy, uống thuốc của tôi rồi thì sẽ không thoát được đâu.” Tổng giám đốc Vương đứng từ trên cao nhìn xuống cô như nhìn một con mồi sắp lọt vào trong tay, vừa cởϊ qυầи áo của mình vừa bước tới gần: “Cô ngoan ngoãn chút còn bớt được đau đớn… Hả?”
Tô Cẩm Tinh chớp đúng thời cơ, đập mạnh chiếc giày cao gót vào mắt của ông ta.
Tổng giám đốc Vương hét lên một tiếng đầy đau đớn, khuôn mặt méo mó, gập cong người lại như thể rất đau: “Con nhỏ chết tiệt này dám đánh lén tao à?”
Cô nhân cơ hội này muốn đứng lên chạy trốn nhưng giống như đã mất hết toàn bộ sức mạnh, ngay cả nửa bước cũng chưa kịp chạy đã bị đè xuống.
Giọng nói của tổng giám đốc Vương truyền đến từ trên đỉnh đầu cô: “Đây là do cô tự tìm lấy.”
Một tiếng xoẹt vang lên, là tiếng quần áo bị xé rách.