Không biết vì sao, đêm nay Tô Cẩm Tinh luôn cảm thấy có hơi hoảng sợ, trằn trọc mãi mà không thể ngủ được.
Nguyên nhân cụ thể là gì thì cô lại chẳng thể nói rõ được.
Suy cho cùng vẫn là do cô quá phụ thuộc vào tiên sinh. Mấy ngày nay ỷ lại nên đã sớm có thói quen ôm anh mà ngủ. Cho dù anh rời đi sớm như thế nào, cô vẫn luôn có thể gối lên cánh tay cứng rắn của anh mà hít thở mùi hương dễ ngửi trên người anh trước khi đi ngủ mỗi tối, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cô đã gọi điện thoại cho tiên sinh nhiều lần, nhưng người trả lời điện thoại lại là Tiểu Chu.
Tiểu Chu nói: “Cô Tô, tiên sinh có một số việc quan trọng phải làm, có thể sẽ ra nước ngoài một thời gian. Trong thời gian này, tôi sẽ đích thân đưa đón Tiểu Dương đi học. Cô có gì cần thì cũng có thể cho tôi biết, tôi sẽ làm thỏa đáng giúp cô.”
Tô Cẩm Tinh truy hỏi: “Vậy lần này tiên sinh sẽ đi bao lâu?”
“Chuyện này… rất khó nói, tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên nhất định tiên sinh sẽ mau chóng trở về.”
Trái tim của Tô Cẩm Tinh nảy lên.
Bây giờ cô có phần nhạy cảm với từ “nước ngoài”.
Lúc trước, cô mang thai Viên Nguyệt, lúc muốn nói cho Tiêu Cận Ngôn biết, luật sư Trương cũng nói với cô rằng Tiêu Cận Ngôn đã đưa Dương Tuyết Duyệt đi nước ngoài, phải đi một năm.
Vậy tiên sinh thì sao?
Lỡ như cũng mất nhiều thời gian như vậy thì sao?
Tựa như nghe được sự lo lắng của cô, Tiêu Chu an ủi: “Cô Tô, chắc là sẽ không lâu lắm đâu. Lần này hẳn là kết thúc cuối cùng rồi, chuyện này xong xuôi thì anh ấy có thể đưa cô đi mà không vướng bận gì.”
Nghe xong lời này, trái tim Tô Cẩm Tinh lắng lại một chút: “Vậy là lần này ra nước ngoài cũng là đi làm một việc vô cùng quan trọng mà anh ấy đã đề cập trước đây, đúng không?”
“… Đúng.”
“Được rồi, tôi sẽ đợi anh ấy.”
Cúp điện thoại, Tô Cẩm Tinh thức trắng đêm, mở mắt cho đến rạng sáng.
Nhưng dường như đêm qua Tiểu Dương cũng ngủ không ngon, người uể oải như cà tím héo, đáy mắt hơi thâm quầng, má Phúc rất đau lòng: “Ôi chao, cậu bé của tôi, sao lại như vậy thế?”
“Má Phúc, cháu rất nhớ má Phúc.” Tiểu Dương vốn luôn tràn đầy sức sống thế mà lại mất đi sức sống, điều này có hơi không bình thường.
Má Phúc vội vàng ôm cậu vào lòng: “Rốt cuộc sao lại thế này? Bài tập của cô giáo nhiều quá nên làm bài muộn lắm hả? Hay là buổi tối gặp ác mộng rồi?”
Tiểu Dương lắc đầu, bẹp miệng không chịu nói.
Vừa lúc Tô Cẩm Tinh bước ra, má Phúc vội vàng gọi: “Cô Tô, cô mau đến xem Tiểu Dương này!”
Tô Cẩm Tinh bước nhanh đến và ôm lấy con trai mình từ vòng tay của má Phúc.
Còn chưa nói gì, Tiểu Dương liền mềm mại nằm trong vòng tay của cô, ghé sát vào cọ cọ cô: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Đứa trẻ này sẽ không bao giờ keo kiệt bày tỏ sự nhớ nhung của mình.
“Mẹ cũng nhớ con.” Tô Cẩm Tinh ôn tồn hỏi: “Đêm qua không ngủ được sao?”
Tiểu Dương gật đầu: “Mẹ, con đã có một giấc mơ.”
“Có phải là ác mộng không?”
“Con cũng không biết có phải ác mộng không. Con mơ thấy bố đánh nhau với kẻ xấu nhưng bị kẻ xấu đánh bị thương và đổ rất nhiều máu.”
Tô Cẩm Tinh nghe xong thì xoa đầu nhỏ của cậu: “Ngoan, đó đều là mơ thôi. Bố con là siêu anh hùng mà, ai có thể thương tổn bố được?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Dương vẫn không vui vẻ gì: “Mẹ, con không muốn bố làm siêu anh hùng nữa.”
“Tại sao?”
“Làm siêu anh hùng mỗi ngày đều rất bận rộn, phải đánh nhau với người xấu, sẽ bị thương, còn có thể chảy máu. Con chỉ muốn bố khỏe mạnh, có thể ở cùng mẹ nhiều hơn, cũng ở bên cạnh con và em gái nhiều hơn.”
Tô Cẩm Tinh không khỏi thở dài, càng cảm thấy áy náy với con trai hơn một ít.
Đứa trẻ này đã phải gánh chịu quá nhiều khốn khổ ngay từ nhỏ, bố mẹ không ở bên cạnh, bề ngoài như mặt trời nhỏ nhưng trong lòng vẫn cực kỳ không có cảm giác an toàn.
“Mẹ, có phải con hơi ích kỷ không?” Tiểu Dương khụt khịt mũi: “Siêu anh hùng phải cứu cả nhân loại, nhưng con lại muốn độc chiếm bố.”
Tô Cẩm Tinh vuốt ve cái đầu nhỏ bù xù của con trai, nhẹ giọng an ủi: “Bố chắc hẳn sẽ rất vui khi nghe con nói như vậy.”
“Vậy thì chờ bố trở lại rồi con sẽ nói cho bố nghe.”
“Được, chúng ta cùng nhau chờ bố trở về, được không?”
“Dạ.” Tiểu Dương gật đầu thật mạnh: “Mẹ, chú Chu có nói khi nào bố về không?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Lần này bố sẽ đi lâu hơn một chút. Có thể mất một khoảng thời gian.”
Tiểu Dương đột nhiên hoảng sợ: “Kẻ xấu lần này rất mạnh sao?”
“Cũng không nhất thiết phải là kẻ xấu. Các siêu anh hùng cũng có thể giúp con người theo những cách khác, chẳng hạn như…”
“Chẳng hạn như người ngoài hành tinh va vào trái đất!” Tiểu Dương nói: “Iron Man là như thế ấy. Một số người ngoài hành tinh muốn dùng thiên thạch va chạm trái đất, nhưng Iron Man đã chặn tất cả thiên thạch!”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Đúng vậy, Tiểu Dương con nghĩ đi, các hành tinh khác rất xa, rất xa. Bố bay qua đó thì cần có thời gian, đối phó với thiên thạch và người ngoài hành tinh cũng cần có thời gian, sau đó lại bay về vẫn cần có thời gian. Chúng ta hãy ngoan ngoãn chờ đợi nhé, bố lợi hại như vậy chắc chắn sẽ nhanh chóng trở về mà, được không?”
“Dạ được!”
Cuối cùng Tiểu Dương cũng khôi phục một chút tươi cười.
Má Phúc không khỏi thở dài: “Quả nhiên trẻ con vẫn phải được mẹ dỗ dành mới có tác dụng nhất. Cô Tô, cô tuy không lớn tuổi nhưng chăm con thật giỏi. Có phải trước kia trong nhà có em trai, em gái nên có kinh nghiệm rồi không?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Không có, bố mẹ tôi chỉ có một cô con gái là tôi.”
“Vậy thì cô lợi hại thật. Chủ cũ của tôi làm mẹ biết bao nhiêu năm, còn lớn tuổi hơn cô một chút nhưng rất đau đầu với con cái.”
Tô Cẩm Tinh có chút tự hào ôm con trai trong lòng: “Đó là bởi vì Tiểu Dương là một thiên thần nhỏ.”
“Cũng đúng, Tiểu Dương thật sự rất hiểu chuyện, rất nghe lời.”
Sau bữa sáng, Tô Cẩm Tinh cho Viên Nguyệt bú sữa mẹ, sau đó má Phúc đưa cô bé đi ngủ.
Tô Cẩm Tinh thu dọn cặp sách nhỏ cho con trai, nắm tay đưa cậu bé xuống nhà.
Tiểu Chu đã đợi ở dưới lầu một lúc, vội vàng mở cửa xe: “Cô Tô, Tiểu Dương, chào buổi sáng.”
Tiểu Dương nhếch miệng cười, vẫy tay với Tiểu Chu: “Chào buổi sáng chú Chu, nhớ chú nhiều lắm.”
Tiểu Chu bị sự nhiệt tình của Tiểu Dương chọc cười: “Tính cách của đứa nhỏ này thật là tốt.”
“Ừ.” Tô Cẩm Tinh ôm con ngồi vào ghế trẻ em, thắt dây an toàn. Nghe người khác khen con trai mình, người làm mẹ luôn không khỏi vui sướng: “Tính cách của thằng nhóc này thật sự rất giống tiên sinh.”
Tiểu Chu nói: “Dù sao cũng là máu mủ tình thâm.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Cũng đúng, Tiểu Dương và tiên sinh cũng có quan hệ huyết thống.”
Chờ Tô Cẩm Tinh yên vị, Tiểu Chu mới vững vàng khởi động xe.
Đầu tiên đưa Tiểu Dương đến trường, tận mắt nhìn cô giáo dẫn Tiểu Dương vào lớp rồi Tô Cẩm Tinh mới quay lại xe. Tiểu Chu mới tiếp tục chở cô đến tập đoàn Tô thị.
Lưu Phấn vẫn chưa quay lại.
Nhưng tin tức trong công ty đã lan truyền nhanh chóng, bắt đầu khiến lòng người hoảng sợ.
Khi Tô Cẩm Tinh lên thang máy đến văn phòng tổng giám đốc, cô có thể nghe thấy các nhóm nhân viên nhỏ giọng nghị luận dọc theo đường đi.
“… Các người nghe nói rồi đúng không? Số tiền đá quý mà công ty chúng ta nợ vẫn chưa trả xong. Hiện tại bên A sắp kiện chúng ta rồi, tổng giám đốc Lưu đã chạy trốn luôn rồi!”
“Trời ạ, hóa ra là như vậy! Tôi đã nói mà, tại sao tổng giám đốc Lưu cứ luôn không thấy mặt, hai ngày nay trái lại là vợ của tổng giám đốc Lưu lại đến công ty xử lý mọi việc.”
“Cô đừng nhắc tới nữa. Vợ của tổng giám đốc Lưu hoàn toàn chẳng hiểu cái gì cả, toàn là chỉ huy một cách mù quáng thôi. Để bà ta tiếp quản công ty, vậy thì không còn bao lâu nữa công ty sẽ phá sản. Chúng ta đều phải uống gió Tây Bắc đó!”
“Không được, không được, bây giờ tôi phải đi xem trang web tuyển dụng và nộp hồ sơ thôi. Chỉ sợ công ty này sẽ thật sự phải xong đời.”
“Thực ra thì cũng không nhất thiết là thế. Tôi thấy cô Tô khá có năng lực. Có lẽ cô ấy có thể lật ngược tình thế thì sao?”
“Cô Tô? Là con gái của cố tổng giám đốc Tô sao?”
“Đúng, là cô ấy.”
“Cô trông cậy vào cô ấy thì chi bằng trông cậy vào con gái của tổng giám đốc Lưu cho rồi. Nói thế nào đi chăng nữa thì con gái của tổng giám đốc Lưu vẫn còn hôn ước với chủ tịch của tập đoàn Tân Phong. Anh ta cũng không thể nhìn công ty của vợ mình phá sản được đúng không? Chắc chắn cuối cùng sẽ ra tay.”
“Nhưng tôi thấy có vẻ như tình cảm giữa chủ tịch Tiêu và con gái của tổng giám đốc Lưu không tốt lắm đâu. Tôi có nghe đồn là hình như con gái của tổng giám đốc Lưu là kẻ thứ ba đấy! Chủ tịch Tiêu đã có một đời vợ trước đó, hơn nữa cô nói xem có trùng hợp hay không, người đó chính là cô Tô!”
“Trời má, ân oán nhà quyền quý máu chó thế à?”
"Vậy thì cũng không phải! Hình như chủ tịch Tiêu và cô Tô có con rồi! Hôm qua khi đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, tôi tình cờ nghe được vợ tổng giám đốc Lưu và con gái của bà ta đang nói chuyện này, nói là hình như chủ tịch Tiêu đang nghĩ đến con cho nên mới chậm chạp không muốn cưới cô ta, bây giờ cô ta đang tìm mọi cách để ép chủ tịch Tiêu buông tay.”
“Thế thì không phải rất tốt à? Mặc kệ đó là cô Tô hay con gái của tổng giám đốc Lưu, một người là vợ cũ, người kia là niềm vui mới, cho dù nể mặt của ai thì anh ấy cũng sẽ hỗ trợ mà nhỉ?”
“… Tôi thấy xa vời lắm. Nếu là anh ta muốn giúp thì tại sao trước đây lại rút vốn? Rõ ràng là không muốn giúp!”