Nguyên tắc làm việc của ông cụ Hình chỉ có một.
Ổn định.
Bao nhiêu năm nay ông ta vẫn rất khiêm tốn, trên thương trường thì biến hóa khôn lường, anh lừa tôi gạt, tại cuộc họp kinh doanh hàng năm thì những người cầm sâm panh đổi hết vụ này đến vụ khác, còn ông cụ Hình từ đầu đến cuối lại chưa từng xuất hiện, nhưng cũng chỉ có ông ta mới có thể ổn định vị trí của mình nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không bị ai thay thế.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Khi Tiêu Cận Ngôn tiếp quản tập đoàn Tiêu thị, gần như đã suýt lao vào sàn đấu danh lợi mà chém gϊếŧ. Còn về việc ông cụ Hình vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối đã coi trọng anh từ lúc nào thì anh không rõ lắm.
Hầu như từ trước đó anh chưa từng nghe đến tên ông cụ Hình, thậm chí trước đó, anh hoàn toàn chẳng biết rằng có một người như ông cụ Hình.
Khi Tiêu Cận Ngôn đến biệt thự Tân Hải đã hơn tám giờ tối.
Vị trí của biệt thự rất hẻo lánh, chạy được nửa đường thì không có đường cho ô tô đi vào, phải xuống xe đi bộ.
Anh đi tới trước cửa biệt thự, nơi đó đã có người đợi anh, vẫn là một người quen, tổng giám đốc Quách đã từng gặp trước đó.
Tổng giám đốc Quách giữ một nụ cười công thức: “Chủ tịch Tiêu đến hơi muộn, ông cụ đã đợi được một lúc rồi.”
“… Hơi tắc đường.”
“Có phải tắc đường thật không?” Tổng giám đốc Quách cười giả dối: “Hay là phải đón con trai đi học về trước, sau khi đưa cậu bé về nhà an toàn thì mới vội vàng chạy tới, cho nên chậm trễ thời gian?”
Tiêu Cận Ngôn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.
Hiển nhiên tổng giám đốc Quách không muốn tranh luận với anh, nhanh chóng nói: “Được, được, được, tắc đường thì tắc đường. Tôi chỉ phỏng đoán thôi. Ánh mắt của này của chủ tịch Tiêu khiến người ta sợ hãi quá.”
“Ông cụ đâu?”
“Phòng làm việc.”
Tiêu Cận Ngôn đẩy anh ta ra rồi bước vào trong biệt thự.
Ông cụ Hình đi đứng không thuận tiện, chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn nên dù biệt thự có năm tầng nhưng phòng ngủ và phòng làm việc của ông ta đều ở tầng một.
Phòng làm việc được bật đèn sáng nên không khó tìm.
Anh bước tới gõ cửa: “Chú Hình.”
Ông cụ Hình đeo một cặp kính lão viễn thị, thay một bộ thời Đường bằng vải flannel màu đen tuyền, trên tay cầm một cuốn “Tư Trị Thông Giám”, chậm rãi lật một trang: “Đến rồi à? Ngồi trước đi.”
“Cháu sẽ không ngồi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Cháu đến đây để trả nợ, trả xong thì cháu sẽ đi ngay. Chú Hình ngủ sớm, sẽ không trì hoãn việc nghỉ ngơi của chú.”
Ông cụ Hình khẽ khịt mũi, cười một tiếng: “Cháu vẫn nên ngồi đi, chú sợ một lúc nữa cháu sẽ không đứng được.”
Hai bàn tay buông thõng hai bên người anh hơi siết chặt, Tiêu Cận Ngôn đã chuẩn bị tâm lý khi đến, nhưng ánh mắt anh lại bị chiếc ghế sô pha bên cạnh hấp dẫn: “Chú Hình, bọc ghế sô pha này rất ưa nhìn. Mới đổi à?”
“Ừ, nhìn có đẹp không?”
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn rơi vào lớp vỏ bọc bên ngoài của chiếc ghế sô pha, phía dưới màu trắng và những bông hoa màu tím nhạt cùng màu với chiếc váy mà Tô Cẩm Tinh mặc hôm nay.
“… Đẹp.”
Ông cụ Hình gật đầu hài lòng: “Ánh mắt của cháu luôn rất tốt, mọi thứ cháu chọn đều đẹp, cho dù đó là váy hay người.”
Sao Tiêu Cận Ngôn lại không nghe thấy ý đe dọa trong những lời này được, anh cười khổ: “Chú Hình, chú muốn gì thì cứ nhắm vào cháu. Là cháu đã đi ngược lại kỳ vọng của chú, không liên quan gì đến cô ấy.”
“Chú biết không liên quan gì đến cô ấy, nhưng Cận Ngôn, cháu phải hiểu rằng năm nay chú Hình đã bảy mươi ba tuổi rồi, đã không còn nhiều thời gian như vậy nữa rồi. Chú chỉ muốn một người thừa kế đủ xuất sắc. Người phụ nữ đó sống hay chết không hề có ý nghĩa gì với chú.”
“Chú Hình, những gì cháu nói trong bệnh viện hôm nay đã rất rõ ràng. Cháu nợ cô ấy quá nhiều. Cháu chỉ muốn dành phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cô ấy, chăm sóc cô ấy và các con thật tốt. Những việc khác cũng chẳng hề có ý nghĩa gì với cháu.”
Ông cụ Hình lắc đầu, nói với vẻ vô cùng không đồng ý: “Nếu sau này cô ấy biết cháu là Tiêu Cận Ngôn thì sao? Cô ấy nhất định sẽ không chút do dự bỏ rơi cháu, rời khỏi cháu. Có Lục Đình, còn có vị luật sư họ Diệp ở nước ngoài, người ta xoay người là có thể lao vào vòng ôm của những người đàn ông khác. Đến lúc đó thì cháu phải làm sao đây? Cháu đã từ bỏ tất cả mọi thứ, công ty, quyền lực và tiền bạc vì cô ấy, cháu phải quay đầu như thế nào hả?”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi: “… Cháu sẽ cẩn thận, chỉ cần cháu không lộ ra sơ hở, cô ấy sẽ không biết thân phận thật của cháu.”
“Nhưng điều đáng sợ nhất trên thế giới là lỡ như.”
“Cháu sẽ không để chuyện “lỡ như” này xảy ra, cháu sẽ đưa cô ấy đi thật xa.”
Ông cụ Hình thở dài nói: “Cháu vẫn còn quá cố chấp. Nhưng như thế lại rất giống chú thời niên thiếu, không đụng tường sẽ không quay đầu lại, không thấy quan tài không đổ lệ. Dù thế nào cũng phải đụng tường, đụng đến nỗi rơi đầu chảy máu, đụng đến nỗi suýt chút nữa mất cả mạng mới có thể tỉnh ngộ được.”
“Chú Hình, chú cứ coi như là cháu cố chấp đi. Đây là nguyên tắc của cháu. Cháu sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.” Tiêu Cận Ngôn cắn chặt răng, giơ hai tay lên: “Chú Hình, chú muốn cháu dùng tay nào?”
Ông cụ Hình lộ vẻ mặt âm trầm, từ từ tháo kính lão viễn thị, cẩn thận nhìn anh: “Cận Ngôn, chú sẽ cho cháu một cơ hội cuối cùng…”
“Không cần, chú Hình, mau chọn đi.”
Ông cụ Hình cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy, nhìn được khoảng chừng nửa phút, ông ta nhàn nhạt thở dài và gọi: “Tiểu Quách.”
Tổng giám đốc Quách vẫn luôn đợi ở ngoài phòng làm việc, kính cẩn đáp: “Ông cụ?”
“Đẩy tôi ra sân bên ngoài đi. Tôi đã lớn tuổi, không thể chứng kiến cảnh tượng như thế này.”
“Ông cụ, giờ đã muộn rồi, hay là tôi trực tiếp đẩy ông trở về phòng nghỉ ngơi nhé?”
“Tôi ngủ ở đâu cũng được.” Ông cụ Hình chỉ về hướng bên ngoài, kiên trì nói: “Hãy đi ra sân bên ngoài đi. Tôi cũng muốn xem rốt cuộc Cẩm Tinh này có gì hay mà xứng đáng khiến cho người ta thậm chí không thèm cả tay mình.”
“Vâng.”
Tổng giám đốc Quách thận trọng đẩy ông cụ Hình ra sân. Lúc trở về, trong tay anh ta cầm một cây gậy đánh golf, vừa thưởng thức trong tay vừa quay người đóng cửa lại.
“Chủ tịch Tiêu, anh có chơi golf không?”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Thỉnh thoảng.”
“Vậy hẳn là nhận ra cây gậy đánh golf này.”
Tiêu Cận Ngôn vừa nhìn đã nhận ra là tinh phẩm của thương hiệu nhập khẩu. Gậy golf được làm từ hợp kim titan cực kỳ cứng, đầu gậy được bổ sung thêm vonfram, mật độ vonfram gấp 4,5 lần titan nhưng độ cứng lại mạnh hơn hợp kim titan không chỉ 4,5 lần.
Tổng giám đốc Quách nói: “Chú Hình thực sự kỳ vọng rất cao vào anh.”
“Tôi biết.”
“Tôi lớn lên ở bên cạnh ông ấy, đi theo ông ấy hơn hai mươi năm, lại không bằng sáu năm anh xuất hiện ở trong mắt ông ấy. Chủ tịch Tiêu, anh thật đúng là đang ở trong phúc mà không biết phúc.”
Tiêu Cận Ngôn liếm môi nói: “Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc, mật ong của anh chỉ là thạch tín của tôi.”
“Vậy thì sao? Anh có biết sản nghiệp dưới tên ông cụ Hình lớn đến mức nào không? Gần như toàn bộ sắt thép ở châu Âu, thậm chí hơn một nửa ở châu Nam Mỹ đều thuộc về ông ấy! Ngoài ra, còn có vô số ngành công nghiệp phái sinh, ô tô, tàu thủy, máy bay, thậm chí…” Tổng giám đốc Quách nói: “Anh chỉ vì một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ bị ung thư phổi, không biết sẽ tái phát và chết lúc nào mà từ bỏ tất cả hay sao?”
Tiêu Cận Ngôn cáu kỉnh ngẩng đầu lên: “Bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì ư? Chúng ta mau kết thúc sớm đi.”
Tổng giám đốc Quách mỉm cười, gật đầu rồi đưa cây gậy đánh golf trong tay cho anh: “Tốt hơn là anh nên tự mình làm. Tay trái hay tay phải thì anh tự quyết định đi. Chú Hình coi trọng anh như vậy, tôi cũng chẳng dám động vào anh một chút nào.”
Tiêu Cận Ngôn cầm lấy cây gậy đánh golf, áng chừng nó trong tay.
Trọng lượng vừa đủ, vật liệu chắc chắn, đặc biệt là đầu gậy lóe lên ánh bạc lạnh.
Anh lùi lại và ngồi trên ghế sô pha, tay trái đặt lên bàn cà phê bằng đá cẩm thạch, tay phải nâng đầu gậy nặng trịch lên cao và nhắm thẳng vào cẳng tay mà không do dự, mạnh mẽ dùng sức.
Ầm…
Một tiếng “leng keng” vang lên, chiếc gậy đánh golf vẫn còn dính máu thịt bị ném xuống đất một cách tùy ý.
Sắc mặt của Tiêu Cận Ngôn tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu trên trán trượt dài trên má: “Tổng giám đốc Quách muốn kiểm tra không?"
Dường như tổng giám đốc Quách không ngờ anh lại nhanh như vậy.
Không mang theo một chút do dự nào, từ khi lấy gậy đánh golf đến khi tự tay phế bỏ cánh tay của mình, toàn bộ hành trình không quá mười giây.
Tổng giám đốc Quách cau mày, tiến lên, dùng ngón tay sờ nhẹ vào máu thịt vẫn còn dính trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, lại đụng phải bột xương cốt của tay.
“Chủ tịch Tiêu thật tàn nhẫn đối với bản thân.”
Tiêu Cận Ngôn lại tươi cười: “Kiểm tra xong chưa?”
“Tốt lắm, chặt rất triệt để, hẳn là ông cụ sẽ vừa lòng.”
Anh gắng sức đứng dậy, cánh tay bị chặt đứt yếu ớt buông thõng trong không khí như sợi mì mềm. Anh kéo ống tay áo xuống che đi tất cả.
“Chú Hình có ơn đối với tôi. Cánh tay gãy này cứ xem như là lợi tức đi. Tôi cũng sẽ hoàn trả tập đoàn Tân Phong nguyên vẹn cho ông ấy. Từ nay về sau, trên thế giới này không còn người tên Tiêu Cận Ngôn nữa.”