Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 181: Ở trước mặt anh, em không cần phải như vậy



Tô Cẩm Tinh cong cong khóe môi, nói: “Tiên sinh, em luôn cảm thấy gần đây hình như hai chúng ta đều trở nên ấu trĩ.”

“Ấu trĩ một chút… cũng tốt mà. Cẩm Tinh, quãng thời gian tươi đẹp nhất là có thể ngây thơ, ấu trĩ. Lúc chúng ta phải trường thành, những rắc rối và phiền não sẽ lần lượt ập đến, và sự ngây thơ, ấu trĩ sẽ trở thành những thứ đáng trân quý nhất.”

Tiên sinh chậm rãi nói, lời nói của anh luôn có sức mạnh có thể xoa dịu trái tim cô.

“Vậy em sẽ ở đây với anh.” Tô Cẩm Tinh nói: “Em không thể trơ mắt nhìn anh chịu lạnh ở đây một mình được.”

Tien Sinh kéo tay cô ấp vào lòng mình, vươn tay xoa tóc cô, nói: “Em lên xe đi.”

“Chúng ta sẽ ra ngoài ư?”

“Ừm.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Đi rồi em sẽ biết.”

Tô Cẩm Tinh quay đầu lại nhìn, căn biệt thự yên tĩnh trong màn đêm, hẳn là mẹ cô đã đi ngủ từ lâu rồi.
Người cô bỗng nhẹ bẫng, tiên sinh dùng một tay ôm eo Tô Cẩm Tinh nhấc cô lên, hơi dùng lực một chút, cả người cô đã bị anh bế lên, nghiêng người ngồi trước mặt anh.

Tiên sinh có dáng người cao ráo, anh nhanh chóng ngồi lên xe, hai tay nắm chặt lấy tay cầm, ôm Tô Cẩm Tinh vào lòng.

Tiên sinh mở áo khoác ngoài ra, đặt tay cô lên phần eo của mình. Tô Cẩm Tinh buộc phải áp người lên lồng ngực rắn chắc của anh.

Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc của anh: “Ôm chặt lấy anh đi.”

“Vâng.”

Sau đó là tiếng gầm rú cực lớn của động cơ, chiếc mô tô màu đen lao về phía trước như một con báo đen, nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

Mái tóc Tô Cẩm Tinh buông xoã, bị gió thổi tung bay, những lọn tóc cứ quệt vào cằm tiên sinh khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Đuôi váy của cô cũng tung bay trong làn gió.

Đó là một chiếc váy có nền màu trắng, được tô điểm bởi họa tiết hoa nhí màu tím nhạt. Ngoại hình và khí chất của Tô Cẩm Tinh rất phù hợp để mặc đồ có họa tiết hoa nhí. Chiếc váy này cũng do đích thân anh chọn cho cô, nhưng khi ấy công chúa nhỏ của nhà họ Tô là chê chiếc váy này quá rộng, không tôn lên được thân hình của cô. Vì thế, nó luôn bị Tô Cẩm Tinh xếp xó trong góc tủ, không ngờ bây giờ lại được cô tìm thấy, mang ra mặc như váy ngủ.
“Cẩm Tinh.”

Tiếng gió thổi vi vu bên tai, Tô Cẩm Tinh vùi mình trong lồng ngực anh, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của anh: “Anh gọi em à?”

“Ừm, Cẩm Tinh, anh muốn nói với em một chuyện.”

Gió quá lớn, cô hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói gì.

“Tiên sinh, em không nghe thấy…”

Hôm nay hình như tiên sinh rất khác lạ, trước đây dù là lái xe hay làm những việc gì khác, anh đều nhẹ nhàng và cẩn thận, mang lại cảm giác an toàn và đáng tin cậy. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra anh lại biết lái mô tô, một việc làm có tính rủi ro cao như này.

Ban đêm, đường rất vắng, về cơ bản là không có chiếc xe nào đi lại. Tốc độ của chiếc mô tô càng lúc càng nhanh, tiếng gió cũng càng lúc càng lớn, thổi vù vù bên tai cô.

Tô Cẩm Tinh muốn nói với tiên sinh, bảo anh lái xe chậm lại một chút. Nhưng vừa mở miệng, tóc đã bay vào miệng cô nên cô đành phải từ bỏ ý định đó. Cuối cùng, gió đã to đến mức khiến cô không thể mở nổi mắt, chỉ có thể siết chặt hai tay ôm lấy eo anh. Cô sợ một khi mình thả tay ra sẽ bị gió lớn thổi bay khỏi chiếc xe mô tô này.
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực của tiên sinh đang hơi run lên dưới bàn tay của mình, hình như anh đang nói gì đó.

Tô Cẩm Tinh cố gắng lắng nghe, nhưng cô không thể nghe rõ bất cứ một chữ nào.

Tốc độ quá nhanh, cứ như thể người đã bay đi rất xa, còn linh hồn lại lơ lửng ở đằng sau.

Dần dần, gió xung quanh bắt đầu trở nên lạnh lẽo, và đường đi cũng bắt đầu trở nên không tốt lắm, hơi gập ghềnh khúc khuỷu.

Cũng may là vì điều kiện đường đi xấu nên tốc độ lái xe của tiên sinh cuối cùng cũng chậm lại.

Tô Cẩm Tinh từ từ mở mắt ra, nhưng lại sửng sốt vì cảnh tượng trước mắt mình. Từ góc nhìn của cô thì vực sâu thăm thẳm chỉ cách họ chưa đầy một thước.

Cô giật nảy mình, toát mồ hôi lạnh vì sợ, sau đó cô vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, cũng túm chặt lấy áo anh hơn.
Cảm nhận được sự run rẩy của người phụ nữ đang ngồi trong lòng mình, một tay Tiêu Cận Ngôn giữ tay lái, tay còn lại ôm lấy cô, nói: “Em vẫn còn rất sợ độ cao hả?”

Tô Cẩm Tinh trong lòng anh liều mạng gật đầu.

Cô mắc chứng sợ độ cao.

“Em có chóng mặt không?”

“Có, có một chút ạ.”

“Ôm chặt anh đi.” Anh dịu dàng vuốt ve lưng cô, lấy một thứ gì đó từ túi áo khoác ra, đưa tới trước mặt cô.

Mắt Tô Cẩm Tinh vẫn nhắm chặt, cô đưa tay nhận lấy thứ đó, nhưng… chạm vào món đồ này có cảm giác hơi quen thuộc.

“Đây là… kẹo sao ư?”

“Ừm.”

“Sao anh biết…” Nói được nửa chừng cô đã im bặt.

Cô lại hỏi một câu ngu ngốc nữa rồi.

Tiên sinh biết tất cả mọi thứ về cô, sao anh có thể không biết món kẹo sao này được?

“Em mau ăn đi.”

Cô xé vỏ kẹo ra, cho viên kẹo sao vào miệng, vị ngọt ngào của viên kẹo bắt đầu lan ra trong miệng cô một cách từ từ.
Không lâu sau, cuối cùng chiếc mô tô cũng dừng lại.

Tiêu Cận Ngôn kéo cô ra khỏi lồng ngực mình, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô ăn kẹo.

Dường như cô đã thật sự sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi bị răng cắn chặt cũng đã trở nên tái nhợt, khóe mắt còn có vệt nước, chỉ có hai má đang phồng lên vì nhai kẹo sao, giống như một chú chuột lang thường giấu đồ ăn ở đó, vô cùng đáng yêu, cũng khiến người ta thấy thương xót.

“Cẩm Tinh, em vẫn ổn chứ?”

Tô Cẩm Tinh kiên định gật đầu, đáp: “Vâng.”

“Em nói dối, rõ ràng là em rất sợ, tạ sao lại nói là không?”

Tô Cẩm Tinh cong cong khóe miệng, nói: “Em không muốn sợ hãi nữa. Tiên sinh, em không muốn trở lại làm Tô Cẩm Tinh của trước kia nữa… có lẽ chẳng đáng sợ đến thế, em có thể vượt qua nó.”

Tiêu Cận Ngôn vươn tay ra, kéo lớp áo trong mềm mại nhất giúp cô lau đi vệt nước nơi khóe mắt, hôn lên mi tâm của cô với vẻ đau lòng, nói: “Ở trước mặt anh, em có sợ hãi cũng không sao cả.”
“Rất lâu rất lâu trước đây, người đàn ông có ngoại hình giống hệt anh cũng từng nói với em câu này.”

“…”

“Anh ta còn nói, anh ta sẽ bảo vệ em suốt đời, nhưng cuối cùng anh ta đã quên đi lời hứa đó.”

“…”

“Có lẽ cũng không phải là hoàn toàn lãng quên, hẳn là anh ta vẫn còn nhớ đôi chút. Anh ta nhớ phải bảo vệ, nhưng lại nhớ lầm người phải bảo vệ.” Tô Cẩm Tinh cười một cách thoải mái: “Nhưng anh thấy đáy, bây giờ em không cần bất cứ ai bảo vệ nữa, em vẫn có thể sống tốt. Nên em không muốn trở lại là mình của trước đây nữa.”

Tiêu Cận Ngôn liếm môi, nói: “Cẩm Tinh, em còn tin anh không?”

“Em tin tưởng anh.” Tô Cẩm Tinh gật đầu đáp: “Nhưng điều này không có mâu thuẫn với việc em muốn mình trở nên kiên cường hơn.”

Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Xem ra, người đàn ông có ngoại hình giống hệt anh kia đã khiến em trở nên vô cùng thiếu cảm giác an toàn, em đã không dám đi tin tưởng hoàn toàn vào một ai đó nữa.”
Về điểm này thì Tô Cẩm Tinh không phủ nhận.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi cười nói: “Mặc dù sáu năm qua em đã phải gánh chịu rất nhiều những đau khổ và bị lừa dối, quả thực em cũng đã suy nghĩ đến chuyện rời bỏ thế giới này. Nhưng Tiểu Dương vẫn cần đến em, em không thể ngã xuống được. Bây giờ mọi thứ đã ổn hơn, Tiểu Dương hoạt bát đáng yêu như vậy, em còn có Tiểu Viên Nguyệt, mẹ em cũng cần em chăm sóc, còn có anh nữa… có bao nhiêu người yêu thương em quan tâm em như vậy, cảm giác an toàn của em không hề ít đi mà ngược lại, nó còn nhiều hơn trước.”

“Nhưng em vẫn không muốn bộc lộ khía cạnh yếu đuối mong manh của bản thân trước mặt anh, đúng không?”

“Đó là vì em không muốn điểm yếu đó xuất hiện nữa, em muốn trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn, có thể bảo vệ người mà em yêu thương.”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười, anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vắt vẻo trên chiếc mô tô, hai tay ôm lấy eo cô, nghiêng đầu ngắm nhìn cô một cách cẩn thận.

Tô Cẩm Tinh bị anh nhìn chăm chú như vậy, cô thấy hơi xấu hổ, khẽ đẩy anh ra, nói: “Anh nhìn em làm gì?”

“Anh chỉ đang nghĩ, một ngôi sao xinh đẹp như này, tại sao trước kia anh lại khốn nạn mà làm mất cô ấy.”

“Anh cũng không tính là đánh mất, cùng lắm thì cũng chỉ là khoanh tay đứng nhìn thôi.”

Tiêu Cận Ngôn bật cười, không đáp lời.

Tô Cẩm Tinh nói: “Tiên sinh, em có thể hỏi anh một câu không?”

“Ừm.”

“Lúc đó… anh thấy em sống khổ sở, thảm hại như vậy, anh… cứ luôn theo dõi em như vậy sao?”

Tiêu Cận Ngôn do dự một lúc, suy nghĩ rất lâu mới đáp lời: “Khi đó, anh vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.”

“Vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, là sao ạ? Anh cũng bị bệnh sao? Hay là anh bị thương rất nặng?”
“Cũng coi như là anh bị bệnh.”

“Rất nghiêm trọng ư?”

“Bác sĩ tâm lý của anh nói, bệnh đó không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không hề nhẹ.”

Tô Cẩm Tinh hơi lo lắng, nói: “Anh vẫn nhớ Tiểu Hào chứ? Hai mẹ con cậu bé sống nương tựa vào nhau, nhưng sau đó người mẹ qua đời, một cậu bé nhỏ tuổi như vậy cũng bị bác sĩ tâm lý chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, hẳn là cậu bé cũng được coi là đồng bệnh tương liên với anh… May là, bây giờ anh đã khỏe trở lại, còn có thể chơi đùa cùng bọn trẻ, chắc cũng được coi là hoàn toàn hồi phục rồi nhỉ?”

“Chuyện này… anh cũng không biết nữa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv