Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 182: Chúng ta thật may mắn



Tô Cẩm Tinh an ủi: “Tình trạng hiện giờ của anh đã rất ổn rồi, và chắc chắn là sẽ luôn ổn định.”

“Hi vọng là vậy.”

Tô Cẩm Tinh sụt sịt mũi, gió ở đây hơi mạnh. Lúc ra ngoài cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, chân còn đi dép lê. Lúc nãy cô chỉ thấy sợ hãi, bây giờ tâm trạng đã ổn định lại mới cảm thấy chỗ này quá lạnh.

Cô nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không có đèn đường, chỉ có màn đêm đen kịt đang bủa vây lấy họ.

Tiêu Cận Ngôn tắt máy, và ngay cả đèn xe mô tô cũng tắt, cả thế giới đột nhiên chìm trong bóng tối.

Chỉ có mặt trăng và các vì sao trên bầu trời có một chút ánh sáng mờ ảo, nhưng vẫn không đủ để thấy gì cả.

“Tiên sinh, đây là đâu vậy?”

“Đỉnh núi.”

“Núi ư?”

“Ừm, núi Vân Đài ở phía Nam thành phố, em còn nhớ không?”

Nhớ thì cô vẫn nhớ, nhưng Tô Cẩm Tinh rất ngạc nhiên: “Nửa đêm anh đưa em lên đỉnh núi làm gì?”
Tiêu Cận Ngôn cười tủm tỉm, nói: “Em sợ hả?”

“Em không sợ.”

“Em tin tưởng anh đến vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, em không tin anh thì còn có thể tin ai đây?”

Trái tim Tiêu Cận Ngôn lập tức dâng lên một nỗi chua xót, anh đưa tay ra kéo cô vào lòng, nói: “Cẩm Tinh, tin tưởng anh, lần này anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa đâu.”

“Em vẫn luôn rất tin tưởng anh mà.”

“Chuyện của anh sắp giải quyết xong rồi. Bây giờ anh đang đợi em sắp xếp ổn thoả chuyện công ty, trả thù cho bố em, lo liệu cho mẹ em. Sau đó, chúng ta sẽ rời khỏi đây, rời xa nơi này mãi mãi, không bao giờ quay về nữa, hoặc đưa cả mẹ em đi cùng, chúng ta cùng rời đi cũng được.”

Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu, đáp: “Công ty anh đã tìm được người thích hợp để tiếp quản công việc chưa?”

“Ừm.” Anh nói: “Lúc anh sa sút nhất, có một vị trưởng bối đã từng giúp anh. Nếu không có ông ấy, e là trên đời này đã không còn sự tồn tại của anh nữa, vì thế anh sẽ giao lại công ty cho ông ấy.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Có ân ắt phải báo đáp, đây là chuyện nên làm.”

“Nhưng sau khi anh giao toàn bộ công ty cho ông ấy, anh sẽ… chẳng còn gì cả.”

Tô Cẩm Tinh ôm anh, nói: “Không sao, đợi sau khi em lấy lại được công ty, em sẽ có tiền, để em nuôi anh.”

“Thật ư?”

“Thật chứ.”

“Cẩm Tinh, em không được gạt anh đâu nhé.”

“Em sẽ không gạt anh đâu.” Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Tiên sinh, lúc nãy gió quá lớn, em không nghe thấy những điều anh nói, anh đã nói gì vậy?”

“Một bí mật liên quan đến anh.”

“Liên quan đến thân thế của anh ư?”

“Đúng.”

“Tên thật của anh?”

“Đúng.”

Tô Cẩm Tinh ngẩn ra, hỏi dò: “Vậy… bây giờ anh có thể nói lại cho em biết một lần nữa không?”

Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay Tiêu Cận Ngôn, nhưng lại bị anh đè lại, sau đó giọng nói kiêu ngạo khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: “Anh chỉ nói một lần thôi, nếu em không nghe thấy thì hãy đợi lần sau đi.”
Tô Cẩm Tinh bĩu môi: “Anh có nói hay không cũng không sao, dù sao em cũng đã biết anh họ Tiêu, sinh nhật của anh là ngày ba mốt tháng mười hai.”

Trái tim Tiêu Cận Ngôn chợt thắt lại, anh hỏi: “Em biết sinh nhật của anh ư?”

Cô đã biết rồi ư?

Hay là thực ra cô đã nghe thấy những gì mà anh nói lúc đó?

Tiêu Cận Ngôn lập tức cảm thấy máu trong người anh như đang chảy ngược.

“Đương nhiên là em biết chứ.” Tô Cẩm Tinh nói: “Anh và Tiêu Cận Ngôn là anh em sinh đôi, vì thế sinh nhật của anh và anh ta là cùng một ngày. Sinh nhật của anh ta là ngày ba mốt tháng mười hai, suy ra là anh cũng thế… Hơn nữa, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là tại phòng số 1231 của khách sạn Dung Thành. Anh chọn số phòng này vì con số đó là ngày sinh của anh, đúng không?”

Trái tim đang treo lơ lửng của Tiêu Cận Ngôn lập tức được hạ xuống.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đúng, đúng vậy, đúng là như vậy.”

“Em biết mà.” Tô Cẩm Tinh cười khúc khích: “Lục Tước đúng là anh em tốt của anh, sống chết cũng phải giúp anh giấu kỹ chuyện này. Hiểu Hiểu nói với em, dù cô ấy có chơi chiêu cứng mềm thế nào với Lục Tước, anh ta cũng không chịu hé miệng một câu nào.”

Tiêu Cận Ngôn cũng bật cười: “Đúng thế, Lục Tước rất nghĩa khí.”

“Vậy sau khi chúng ta rời khỏi nơi này cũng phải thường xuyên liên lạc với Lục Tước và Hiểu Hiểu.”

“Không được.” Tiêu Cận Ngôn lắc đầu, nói: “Sau khi rời khỏi đây, chúng ta phải cắt đứt với mọi mối liên lạc ở đây.”

Tô Cẩm Tinh thấy hơi khó hiểu: “Phải quyết liệt và dứt khoát như vậy ư?”

“Cẩm Tinh, có những chuyện bây giờ tạm thời anh vẫn chưa thể nói cho em biết được. Nhưng nhất định phải làm như vậy, đợi sau này khi em đã biết tất cả, em sẽ hiểu được ý nghĩa đằng sau những sắp xếp của anh.”
Tiên sinh làm chuyện gì cũng có lý của anh, nhưng Tô Cẩm Tinh vẫn thấy hơi luyến tiếc một người bạn như Hà Hiểu Hiểu.

Năm đó khi nhà họ Tô xảy ra chuyện, những người đã từng là bạn của cô đều lặn mất tăm, bọn họ sợ cô bám dính lấy làm liên lụy đến bọn họ. Chỉ có Hà Hiểu Hiểu, vào thời điểm cô khó khăn nhất, cô ấy đã xả thân giúp đỡ, cô luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng.

Nhưng cách lúc rời đi cũng phải mất một khoảng thời gian, ít nhất thì muốn lấy lại hết được cổ phần công ty từ tay Lưu Phấn cũng phải mất rất nhiều công sức.

“Cẩm Tinh, bây giờ đã là ba giờ sáng.”

“Vâng, có chuyện gì thế ạ?”

Tiêu Cận Ngôn chỉ vào đường chân trời ở phía Đông, nói: “Hai tiếng nữa, Mặt Trời sẽ mọc lên từ đó.”

Bấy giờ Tô Cẩm Tinh mới nhận ra: “Vậy nên anh đưa em đến đây là muốn đưa em đi ngắm bình minh hả?”
“Em có muốn không?”

“Có chứ, em đã lớn đến từng này tuổi đầu rồi mà vẫn chưa được một lần ngắm bình minh một cách trọn vẹn. Hồi còn nhỏ, em luôn nghĩ thời gian vẫn còn sớm, ngày nào Mặt Trời cũng mọc như thường lệ, vẫn còn rất nhiều cơ hội có thể ngắm bình minh. Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, từ đó đến nay em vẫn chưa có cơ hội đó.”

Tiêu Cận Ngôn gật đầu, kéo khóa áo khoác mở sang hai bên để bọc cô lại, hai tay ôm chặt lấy cô từ bên ngoài, nói: “Sẽ có cơ hội, những điều em muốn đều sẽ thành hiện thực.”

“Tiên sinh.”

“Hả?”

“Anh nói anh hiểu mọi thứ về em, vậy có phải anh cũng đã đọc trộm cuốn nhật ký vô cùng ấu trĩ mà em viết hồi còn học cấp hai không?”

“Anh có đọc qua một phần.”

“Anh thật sự đã đọc nó rồi ư?”

“Phần lớn trong đó thì anh không đọc được, lúc đó em giấu nó kỹ quá, chỉ mong ngày nào cũng có thể ôm nó đi ngủ. Anh chưa đọc được bao nhiêu đâu.” Tiêu Cận Ngôn bật cười, nói: “Nhưng anh thấy rất đáng yêu mà, đó mới là phiên bản chân thật nhất của Tô Cẩm Tinh.”
Tô Cẩm Tinh rất xấu hổ, cô nói: “Mua một chú chó con, trồng hoa hướng dương, ngắm bình minh, đó đều là những việc em viết vào danh sách ước nguyện trong nhật ký. Nhưng đúng là em đã giấu cuốn nhật ký đó rất kỹ, ngoài em ra, hẳn là không có ai có cơ hội nhìn thấy nó, ngay cả Tiêu Cận Ngôn cũng chưa từng nhìn thấy.”

“Em còn nhớ em giấu nó ở đâu không?”

“Đương nhiên là có rồi, em giấu nó trong két mật mã ở dưới đầu giường…” Tô Cẩm Tinh chợt tỉnh ngộ: “Anh lừa em! Không được, lát nữa quay về em phải giấu nó ở một nơi khác mới được. Cuốn nhật ký đó là lịch sử đen của em, tuyệt đối không thể để anh đọc được nó.”

Đáp lại cô là vòng tay ấm áp của anh.

“Em có buồn ngủ không?”

“Có một chút.”

“Vậy em ngủ đi, đợi khi nào mặt trời mọc anh sẽ gọi em dậy.”
“Anh không buồn ngủ sao?”

“Không.”

Tô Cẩm Tinh không khỏi cảm thán: “Anh đúng là người đàn ông làm từ thép.”

Anh bật cười, nói: “Ngủ đi, anh ôm em, cứ yên tâm mà ngủ.”

Vòng tay của Tiêu Cận Ngôn rất ấm áp. Nói chuyện nhiều khiến Tô Cẩm Tinh thấy hơi buồn ngủ, dần dần mí mắt của cô cũng không thể nhấc lên được nữa.

“Tiên sinh, vậy anh nhớ nhất định phải gọi em dậy đấy.”

“Ừm, được.”

Có lẽ vì vòng tay anh quá vững chắc và an toàn, hoặc cũng có thể là vì gần đây có quá nhiều chuyện, Tô Cẩm Tinh đã quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau cô đã chìm sâu vào giấc mộng.

Không biết đã qua bao lâu, trong cơn mơ màng, Tô Cẩm Tinh nghe thấy bên tai có người đang gọi tên mình.

“Tiểu Tinh Tinh…”

Cô từ từ tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bị chói đến mức phải nheo mắt lại.
Phía chân trời, mặt trời vừa lộ ra một chút đỉnh, những đám mây ở xung quanh cũng được nhuốm sắc hồng.

“Núi Vân Đài là nơi cao nhất trong cả thành phố H, là nơi thích hợp nhất để ngắm bình minh.” Tiên sinh nói: “Chúng ta thật may mắn, hôm nay là một ngày trời đẹp và quang đãng.”

Mặt trời lên rất nhanh, trong lúc bọn họ nói chuyện, trái “trứng muối” vàng ươm đó đã nhích lên một chút.

Ánh sáng vàng vọt từ phía chân trời khiến cả thành phố H như được phủ một lớp phấn vàng, màn đêm lạnh lẽo dần dần bị xua tan, thay vào đó là những tia nắng ấm áp chiếu trên người cô.

Tô Cẩm Tinh khẽ nói: “Ánh mặt trời quả nhiên là thứ khiến người ta yêu thích hơn cả những vì sao.”

Cũng chẳng thể trách Tiêu Cận Ngôn khi anh thà từ bỏ những vì sao cũng phải chọn những tia sáng trong cuộc đời mình.
“Thế nhưng anh lại thích màn đêm, cũng thích những vì sao hơn.”

Tô Cẩm Tinh quay đầu lại hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì màn đêm có thể che giấu tất cả mọi thứ, sự áy náy, chua xót, đau khổ, đáng thương. Anh có thể yên tâm làm chính mình, gặp người anh muốn gặp, làm chuyện anh muốn làm, không có ai có thể ngăn cản được anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv