Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 180: Sự uy hiếp của anh chính là em



[Tiên sinh, hành tung của anh đã bị bại lộ.]

[Cái gì?]

[Đêm qua anh trèo tường qua cửa sổ vào phòng em đã bị mẹ em nhìn thấy.]

[Anh biết.]

[Anh biết?]

[Ừ, bà ấy nghĩ anh là kẻ trộm nên muốn gọi người đến.]

[Vậy anh đã gặp mặt bà ấy rồi sao? Anh đã nói gì với bà ấy vậy?]

[Chưa gặp, anh chỉ nói một câu: “Dì ơi, cháu đến đây để tìm Cẩm Tinh.” Sau đó bà ấy để anh đi lên lầu, còn dặn anh nhớ cẩn thận.]

Tô Cẩm Tinh hoàn toàn không nói nên lời.

Cái này gọi là gì đây…

Lần đầu tiên gặp phụ huynh mà lại kỳ dị như vậy đấy.

[Cũng may mà mẹ em có tính tình tốt, nếu là ở nhà khác thì e rằng đã đánh chết anh từ lâu rồi.]

[Bà ấy sẽ không đâu.]

[Anh hiểu rõ về mẹ em à?]

[Anh đã nói rồi, anh hiểu em rất rõ, thậm chí biết mọi thứ về em.]

[Cho nên ngay cả thứ tự của các bức tranh sơn dầu trên tường của nhà em mà anh cũng nhớ kỹ sao?]
[Khó lắm à?]

[… Tiên sinh, anh nổ quá đấy.]

[Đánh sai chữ à? Là “nói” sao?]

Tô Cẩm Tinh gõ lấy gõ để: [Không đánh sai, chính là nổ, nổ banh xác ấy.]

Dường như Tiên sinh không hiểu ý của cô: [Nổ? Em muốn xem pháo hoa à?]

Tô Cẩm Tinh không khỏi nhếch miệng: [Tiên sinh, anh đang dùng mạng 2G à?]

Điện thoại gọi đến.

Tiên sinh ở đầu dây bên kia nghiêm trang đáp lại: “Anh vừa xác nhận rồi, là 5G chứ không phải 2G.”

Tô Cẩm Tinh không khỏi bật cười: “Tiên sinh, trước giờ em vẫn nghĩ rằng anh là người toàn năng, nhưng bây giờ em đã tìm ra điểm yếu của anh rồi.”

“Điểm yếu của anh?”

“Đúng vậy, anh chẳng hiểu ngôn ngữ thịnh hành trên mạng gì cả. Nổ không phải nổ pháo hoa gì cả, nó có nghĩa là nói anh đang cố ý khoe khoang khoác lác, mạng 2G cũng không nói anh đang sử dụng mạng 2G mà là nói tốc độ bắt kịp internet của anh quá chậm, không theo kịp nhịp điệu phổ biến trên internet.”
Tiên sinh ngẩn ra một lúc mới từ từ tiêu hóa được hai điều này, anh ho nhẹ để che đi sự ngượng ngùng của mình: “… Anh cũng không có thời gian để lên mạng xem mấy thứ thịnh hành này nọ.”

“Bây giờ em đã biết được điểm yếu của anh rồi, sau này anh cãi nhau với em sẽ thua thôi.”

“Anh sẽ không cãi nhau với em, hơn nữa… không phải em vẫn luôn biết điểm yếu của anh sao?”

“Không theo kịp tốc độ Internet à? Hôm nay em mới biết đấy.”

“Không phải.”

“Không phải? Thế là gì?”

Tiếng thở của tiên sinh như ngay sát bên tai: “… Là em.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Cận Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình đã bị hack, biết rằng Tiểu Chu đã mang tin tức mới đến.

“Chủ tịch Tiêu, ông cụ Hình chuyển lời đến nói…”

“Nói cái gì?”

“Vẫn giống như trước kia, hy vọng anh hãy suy nghĩ thêm, đừng xử lý mọi việc theo cảm tính. Ông ấy đã trải thảm sẵn cho anh rồi, chỉ đợi anh gật đầu là có thể giao cả sản nghiệp cho anh, khiến anh một bước lên mây. Ước mơ ban đầu của anh chính là đưa công ty tiến một bước xa hơn và trở thành công ty hàng đầu trên thế giới, mà hiện tại chỉ có ông ấy mới giúp được cho anh.”
Tiêu Cận Ngôn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Còn có gì khác không?”

“… Còn.”

“Nói.”

“Ông ấy nói ông ấy biết cánh anh đã cứng rồi, muốn bay đi. Nhưng ông ấy không thể trơ mắt nhìn anh tiếp tục hồ đồ nữa, chỉ vì một người phụ nữ mà dễ dàng vứt bỏ cơ hội của mình như thế.”

Tiêu Cận Ngôn ngồi bật dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Ông ấy định làm gì?”

“Nguyên văn ông ấy nói như vậy, không có gì khác nữa.” Tiểu Chu nói: “Chủ tịch Tiêu, tôi đã sắp xếp cho nhiều người vào nhà họ Tô dưới danh nghĩa người giúp việc để bảo vệ an toàn cho cô Tô mọi lúc mọi nơi.”

Vẻ mặt Tiêu Cận Ngôn nghiêm nghị, lắc đầu nói: “Nếu thật sự ông ấy muốn ra tay với Tiểu Tinh Tinh thì chỉ dựa vào những người mà cậu sắp xếp sẽ không ngăn được ông ấy đâu.”

Lúc này Tiểu Chu hơi hoảng hốt: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn tối lại, hạ giọng nói: “Tôi sẽ tự mình đi canh giữ, ông ấy không muốn tính mạng mà chỉ muốn tôi làm người thừa kế. Chỉ cần tôi ở đây, ông ấy sẽ không ép buộc.”

“Nhưng chủ tịch, chẳng lẽ từ nay về sau, trong suốt mấy chục năm anh sẽ canh giữ cô ấy hàng đêm à? Anh cũng cần phải ngủ chứ…”

Tiêu Cận Ngôn thở dài nói: “Chờ Tiểu Tinh Tinh giải quyết xong chuyện của nhà họ Tô thì chúng tôi sẽ rời khỏi đây và không bao giờ quay lại nữa. Tôi sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài bắt đầu lại từ đầu với thân phận khác, Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh sẽ biến mất. Đến lúc đó sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa.”

Tiểu Chu không kiềm được, cuối cùng cũng hỏi: “Chủ tịch Tiêu, thật ra anh không cần gấp như vậy. Trước tiên anh có thể làm theo ý của ông cụ Hình, dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, nói hơi tàn nhẫn nhưng chờ sau khi ông ấy qua đời thì anh vẫn có thể tiếp tục nối lại tình xưa với cô Tô mà…”
Tiêu Cận Ngôn lập tức bác bỏ: “Tôi đã phụ lòng cô ấy một lần nên không thể tiếp tục phụ cô ấy thêm lần nữa. Nếu bây giờ tôi và cô ấy xa nhau, cho dù là để đối phó với ông cụ Hình thì tôi cũng không thể làm tổn thương cô ấy thêm lần nào nữa.”

Về phía Tô Cẩm Tinh, lại là một tình huống khác.

Công ty đã bị hủy hoại bởi Lưu Phấn, tình hình càng tồi tệ hơn cô nghĩ.

Ngoài dự án đá quý bị tồn đọng mấy ngàn vạn kia thì Lưu Phấn còn đảm nhận rất nhiều dự án rắc rối, lợi nhuận thấp. Ông ta không rành về quy trình của công ty, thậm chí cả nghiệp vụ cũng không hiểu rõ. Từ khi lấy được nguyên liệu đá quý cho đến khi dựa vào tài liệu thiết kế, rồi đến khi làm ra được thành phẩm sẽ mất ít nhất một hoặc hai tháng, thế mà trong hợp đồng của ông ta lại ghi chỉ trong vòng một tuần.
Nhân viên trong công ty kêu than không ngớt, chưa nói đến việc ngày ngày phải làm thêm giờ mà bất bình đối với công ty cũng ngày một tăng, khiến mọi người bỏ đi rất nhiều.

Chuyện này không phải là vấn đề gì to tát, đáng sợ nhất là bây giờ ông ta đã đem con bỏ chợ, phủi tay bỏ mặc tất cả mà nhét hết cục diện rối rắm này vào trong tay cô. Thời hạn giao hàng đã sắp đến rồi mà bản thiết kế vẫn chưa hoàn thành, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian mà.

Kéo dài thời gian chính là vi phạm hợp đồng, vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường thiệt hại. Bản thân đã không có lợi nhuận, kết quả là làm việc đến kiệt sức rồi lại còn phải trả lại tiền.

Tô Cẩm Tinh đã từ từ đọc xong tất cả tài liệu trong mấy năm qua và cô tuyệt vọng phát hiện ra rằng mấy năm nay, việc kinh doanh của công ty đều thực hiện đền bù theo cách này.
Cô đã dành một buổi chiều để sắp xếp lại tất cả các dự án mà cô đang có trong tay để cố gắng giảm bớt tổn thất.

Khi tập trung vào công việc, dường như thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng khi có thời gian đứng dậy vận động tay chân, cô mới biết mình đã thức trắng đêm, giờ đã hơn sáu giờ sáng rồi.

Trong thời tiết cuối tháng mười thì sáu giờ sáng vẫn còn hơi se lạnh.

Cô đứng dậy đóng cửa sổ thì phát hiện dưới đấy có một người đang đứng.

Anh mặc bộ quần áo đen, nằm trên ghế của xe máy, có vẻ như quần áo của anh quá mỏng nên ôm chặt hai tay và tựa đầu vào đầu xe máy, chỉ để một chân trên mặt đất để giữ thăng bằng.

… Là tiên sinh.

Hay là Tiêu Cận Ngôn?

Không biết có phải sau một đêm làm việc vất vả hay không mà đầu óc cô hơi tê dại, ngay lúc này không thể phân biệt được rõ hai người họ.
Không biết có phải do thần giao cách cảm hay không mà khi cô vừa nhìn xuống thì anh như bừng tỉnh từ giấc ngủ nửa mơ nửa tỉnh, nhảy xuống xe máy, ngẩng đầu nhìn cô cười, mở miệng nói hai chữ.

Cẩm Tinh.

Là tiên sinh.

Chỉ có tiên sinh mới gọi cô là Cẩm Tinh, Tiêu Cận Ngôn vẫn luôn gọi cô là Tiểu Tinh Tinh.

Là anh.

Tô Cẩm Tinh còn quên mặc áo khoác, chạy như bay xuống lầu.

Hôm nay dường như tiên sinh rất khác so với những gì cô đã thấy trước đây.

Trước đây mỗi lần nhìn thấy anh, hoặc trong một bộ vest tỉ mỉ hoặc trong một chiếc áo sơ mi trắng sau khi cởi bỏ bộ vest. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun màu đen và quần jean, mới nhìn trông trẻ hơn vài tuổi, hơn nữa… rất giống với Tiêu Cận Ngôn thời trung học.

“Cẩm Tinh.”

Khi tiên sinh mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm đục quen thuộc vang lên.
Tô Cẩm Tinh bước tới: “Sao anh đã đến rồi mà không lên đó? Bên ngoài lạnh lắm.”

Tiên sinh ôm cô khẽ cười: “Không được trèo tường nữa, nếu không lần sau mẹ vợ sẽ đi siêu thị mua Okamoto(bαo ƈαo sυ) cho chúng ta mất.”

Tô Cẩm Tinh nghe thấy anh trêu chọc thì đỏ mặt, khẽ đẩy anh ra: “Vậy thì… anh có thể gọi điện, em sẽ xuống gặp anh. Đúng rồi, sao anh không lái xe đi? Trong xe ấm áp hơn.”

“Lát nữa anh còn phải đến công ty làm việc. Em biết đấy, vào giờ cao điểm buổi sáng, đi xe máy sẽ chạy nhanh hơn.”

“Vậy là anh ở dưới lầu chịu lạnh cả một đêm à? Trước đây em không biết anh còn biết đi xe máy đấy.”

Tiên sinh nhướng mày đầy ẩn ý: “Lần trước, một tên ma quỷ đáng ghét nào đó đã bỏ cuộc đua mô tô chỉ để đến gặp em. Cẩm Tinh, anh thực sự không phục. Anh chỉ muốn để em thấy rằng kỹ thuật lái xe máy của anh cũng không hề kém cạnh so với anh ta.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv