Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Tớ biết anh ấy là tiên sinh thì đủ rồi.”
Hai má Hà Hiểu Hiểu phồng lên: “Nói cũng đúng, Lục Tước rất kín tiếng, cho dù tớ có làm nũng như thế nào thì anh ta cũng không hé nửa lời.”
Tô Cẩm Tinh an ủi: “Không sao đâu, bây giờ tớ đã hoàn toàn không quan tâm, cậu đừng vì tớ mà phải đi lấy lòng bất cứ ai cả. Về phần Lục Tước, tớ mong cậu có thể suy nghĩ kỹ xem có chấp nhận anh ta hay không.”
Dường như câu hỏi này khiến Hà Hiểu Hiểu rất bối rối: “Cẩm Tinh, tớ không phải là một kẻ ngốc. Tớ biết rằng Lục Tước rất tốt với tớ, nhưng anh ta không thể cho tớ cuộc sống mà tớ mong muốn. Đúng vậy, anh ta đẹp trai, có quyền có thế, trong lòng chỉ có một mình tớ, tớ biết rõ những điều này nhưng tất cả những gì tớ muốn chính là tự do.”
Cô ấy cầm ly coca trên tay lên và nói: “Nó giống như ly coca này vậy. Lục Tước nói với tớ rằng coca không tốt cho sức khỏe, vì vậy, anh ta đã tìm kiếm rất nhiều thuốc bổ như cẩu kỷ, nhân sâm Mỹ, tất cả đều là những thứ rất quý giá, nhưng tớ không muốn những thứ này chút nào, tớ chỉ muốn một ly coca.”
Bao nhiêu năm nay làm bạn với Hà Hiểu Hiểu, cô cũng coi như hiểu biết người chị em tốt này.
Hà Hiểu Hiểu nhiệt tình, trượng nghĩa, ngay thẳng ấm áp nhưng có lẽ trời sinh tính cách của một hiệp nữ, nên cho dù là hoàng thượng hay vương gia cũng không thể khiến cô ấy dừng chân. Cô ấy chỉ thuộc về chốn giang hồ thoải mái ân oán tình thù kia mà thôi.
“Hoắc Hàn thì sao? Gần đây hai người vẫn liên lạc chứ?”
Hà Hiểu Hiểu lắc đầu: “Đã lâu không còn liên lạc. Đúng rồi, cuối tuần này là buổi biểu diễn của Hoắc Hàn, không phải lúc trước tớ đã đưa vé cho cậu sao, cậu đi không?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Có lẽ… tớ sẽ không rảnh.”
“Cũng đúng, bây giờ cậu quá nhiều việc: công ty, con cái. Ôi, Cẩm Tinh à cậu xem đi, tớ sợ sau này sẽ giống như vậy đấy. Bố mẹ tớ chỉ có một đứa con gái là tớ, sau này có thể tớ sẽ tiếp quản công ty. Nếu lúc đó tớ còn có chồng, còn phải chăm sóc con cái nữa… Trời ạ, chỉ cần nghĩ đến thôi là tớ cũng đã thấy suy sụp rồi.”
Tô Cẩm Tinh cười mà không nói gì.
Bản thân cô là kẻ thất bại trong hôn nhân cho nên cô cũng không có tư cách gì để nói về điều này.
Hà Hiểu Hiểu thở dài, cười nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa. Tớ có thể đi tham quan nhà cậu được không?”
Tô Cẩm Tinh đứng dậy dẫn đường cho cô ấy: “Đương nhiên.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, chậm rãi đi dọc theo hành lang đến đại sảnh, Hà Hiểu Hiểu vừa đi vừa nói: “Đúng vậy, bây giờ gu thẩm mỹ trang trí càng ngày càng cao rồi. Lần trước tớ đến vào dịp sinh nhật của Vương Gia Linh, vừa bước vào căn nhà mà toàn thân đều mờ mịt. Bà ta định biến căn biệt thự thành Kim Tự Tháp Ai Cập sao? Toàn bộ căn nhà đều là màu vàng, suýt chút nữa đã làm mù đôi mắt chó bằng hợp kim ti tan của tớ.”
“Cũng may bây giờ đã khôi phục rồi.”
“Đúng vậy, đặc biệt là bức tranh sơn dầu này, rất nghệ thuật, mặc dù tớ không thể hiểu được nó là gì. Cẩm Tinh, bức tranh này vẽ cái gì vậy?”
Tô Cẩm Tinh nhìn theo tay cô ấy và nhìn thấy rất nhiều bức tranh sơn dầu được treo so le trên tường cạnh cầu thang xoắn ốc. Những bức tranh sơn dầu này được vẽ bởi người mẹ Lưu Uyển Chân của cô. Bà là một nghệ sĩ dương cầm, đồng thời cũng rất thích vẽ tranh, những bức tranh này đều là tác phẩm của bà.
Tô Cẩm Tinh giải thích: “Đó là bầu trời sao.”
“Bầu trời sao? Trời ơi, tớ chẳng có con mắt nghệ thuật gì cả.” Hà Hiểu Hiểu hỏi: “Chuỗi tiếng Anh ở góc dưới bên phải… là tên tiếng Anh của mẹ cậu à?”
“Đúng.”
Hà Hiểu Hiểu không khỏi thở dài: “Tiên sinh đúng là tiên sinh. Những bức tranh này đã bị đám người Lưu Phấn gỡ xuống sáu năm rồi, không biết là thất lạc hay đã hư hỏng. Không ngờ rằng nhanh như vậy mà tiên sinh đã tìm ra và hơn nữa còn treo rất đúng vị trí nữa. Cẩm Tinh, cậu có thể nhớ rõ vị trí của những bức tranh này không?”
Tô Cẩm Tinh sững sờ trong giây lát.
Rồi trái tim chợt chùng xuống.
Cô đã sống trong ngôi nhà này mười tám năm, đã đi qua cầu thang xoắn ốc này không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu bảo cô có thể đặt tất cả những bức tranh này trở lại vị trí ban đầu thì cô không thể làm được.
Tiên sinh nói rằng anh đã từng đến đây, nhưng trong trí nhớ của cô thì những người đến nhà hoặc là giám đốc điều hành của công ty đến bàn bạc với bố cô, hoặc họ đều là bạn bè của bố mẹ cô và phần lớn cô đều biết họ.
Nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với người có độ tuổi tương tự như tiên sinh.
Cho dù có thì số lần sẽ chỉ là ngẫu nhiên một hai lần, chắc chắn sẽ không nhiều.
Hà Hiểu Hiểu chân thành khen ngợi: “Quả nhiên bộ não của thiên tài khác hẳn với người thường.”
Vào buổi chiều Hà Hiểu Hiểu còn có việc khác nên đã vội vàng rời đi.
Tô Cẩm Tinh ngồi một mình trong căn phòng khách quen thuộc, trầm ngâm nhìn bức tường treo đầy tranh.
“Tiểu Tinh Tinh, con đang thẫn thờ cái gì vậy?”
Vừa hay Lưu Uyển Chân cũng đi xuống lầu, nhìn thấy cô cứ thẫn thờ trong phòng khách không nói gì thì lo lắng hỏi.
Tô Cẩm Tinh chỉ vào bức tường và hỏi: “Mẹ, những bức tranh này có giống với vị trí ban đầu trong nhà chúng ta không? Có bức nào sai thứ tự không?”
Lưu Uyển Chân bật cười: “Thì ra là con đang xem cái này. Đã lâu quá rồi, mẹ cũng không nhớ rõ lắm. Tiểu Tinh Tinh, thật ra giống hay không giống đều không quan trọng, chỉ cần khi con nhìn thấy bức tường mà vẫn có một cảm giác như đã được quay về nhà là đủ rồi.”
Tô Cẩm Tinh có vẻ như hiểu mà lại không hiểu.
Lưu Uyển Chân ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô và dịu dàng nói: “Tiểu Tinh Tinh, bây giờ con nhìn thấy bức tường này có cảm giác xa lạ không?”
“Có hơi hơi, vừa quen mà lại vừa lạ.”
“Nhưng suy cho cùng, nó đã tồn tại trong cuộc sống của con rất lâu, rất lâu rồi. Cảm giác xa lạ chỉ là tạm thời, sớm muộn gì con cũng sẽ quen thôi.”
Tô Cẩm Tinh hiểu ra: “Mẹ, ý của mẹ là…”
“Mẹ vẫn luôn cảm thấy tên nhóc luôn âm thầm giúp đỡ con nhưng lại không muốn lộ diện kia cho mẹ một cảm giác rất quen thuộc, nhưng mẹ chưa từng gặp cậu ấy, chúng ta thật ra là người xa lạ.” Lưu Uyển Chân nói: “Nhưng chỉ cần con chọn cậu ấy, thì mẹ cũng sẵn sàng làm quen với cậu ấy và dần dần chấp nhận cậu ấy là người một nhà với chúng ta.”
Khóe mắt của Tô Cẩm Tinh cay cay: “Mẹ…”
“Mẹ có thể đoán được tên nhóc này có điều khó nói nên mới không thể lộ diện bản thân chăng?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Thân phận của anh ấy hơi phức tạp, cũng có rất nhiều việc cần phải giải quyết, hơn nữa con cũng hơi lo lắng mẹ sẽ không chấp nhận anh ấy.”
“Chỉ cần con thích, mẹ đều có thể đón nhận.”
Tô Cẩm Tinh nín khóc mà mỉm cười: “Mẹ, mẹ nói chuyện dễ dãi quá, phải thể hiện ra khí thế của mẹ vợ chứ.”
Lưu Uyển Chân nói: “Mẹ tỏ vẻ khí thế để làm gì chứ, cũng không thể ăn được. Hôm nay mẹ thấy con có vẻ trầm mặc nên cũng có thể đoán được thân phận của tên nhóc này không hề đơn giản chút nào. Giờ mẹ nói với con những lời này chính là muốn con an tâm hơn, con cứ làm tốt lựa chọn của mình đi, mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Tô Cẩm Tinh ôm mẹ một cách âu yếm: “Mẹ, vậy mẹ không lo lắng rằng người con đang tìm thực ra không phải là một chàng trai mà là một ông già tóc bạc sao?”
“Sẽ không đâu.”
“Tại sao vậy? Mẹ tin tưởng mắt nhìn người của con à?”
“Cũng không phải… Mẹ chỉ nghĩ, ít nhất một lão già tóc bạc cũng không thể tay không trèo lên lầu hai được.”
“Hả?”
Lưu Uyển Chân nheo mắt nhìn cô: “Lần sau con nói với tên nhóc đó là đi cửa chính đi, đừng trèo tường, nguy hiểm lắm. Tối hôm qua tình cờ mẹ hơi khát nên ra ngoài tìm nước uống và đã nhìn thấy cậu ấy. Bình thường mẹ sẽ không ra khỏi cửa phòng ngủ vào buổi tối nên khả năng đụng mặt cậu ấy là rất nhỏ.”
Toàn thân Tô Cẩm Tinh như bị chuột rút.
Hình như tối hôm qua tiên sinh bất chợt xuất hiện sau lưng cô, đến bây giờ nghĩ lại thì đúng là hình như cửa phòng ngủ vẫn chưa mở, chẳng lẽ anh thật sự trèo tường vào đường cửa sổ ư?
Cô thấy hơi xót xa ân hận, khi ở khách sạn Dung Thành, anh đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô rất nhiều lần, điều này khiến cô quen dần giống như không có gì khác thường vậy.
Có điều anh có chìa khóa phòng của khách sạn Dung Thành, nhưng lại không có chìa khóa phòng ngủ của cô.
Lưu Uyển Chân thấy con gái đỏ mặt thì cười vỗ vỗ tay cô: “Không sao đâu, mẹ không phải người quá phong kiến.”
“Không phải, mẹ, chúng con không có…”
“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con rằng con mới vừa sinh Viên Nguyệt được hai tháng, sức khỏe vẫn còn hơi yếu, hiện tại không thích hợp mang thai. Có điều, cái kia…” Lưu Uyển Chân cũng hơi ngượng ngùng, nói rất nhanh và khẽ: “Nhớ phải có biện pháp.”