[Em rất vui.]
Nhất là khi thấy Vương Gia Linh tức giận, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn.
[Vui vẻ là được, phòng ở anh đã giúp em sửa sang lại rồi, em xem xem có thích không.]
Tô Cẩm Tinh ngạc nhiên: [Không phải Dương Tuyết Duyệt vẫn luôn ở phòng em sao?]
[Em vào xem thì biết.]
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa biệt thự được mở ra từ bên trong, mấy gương mặt quen thuộc đi ra – tất cả đều là người giúp việc trong nhà lúc trước.
“Bà chủ, cô chủ, chào mừng trở về nhà.”
Đi đầu là thím Ngô, tuổi tác thím Ngô cũng trạc tuổi Lưu Uyển Chân, đã làm ở đây hơn hai mươi năm, thay vì nói bà ấy và Lưu Uyển Chân là chủ tớ không bằng cứ nói là chị em thì hơn.
Nhưng sau khi Lưu Phấn và Vương Gia Linh chiếm đoạt nơi này, việc đầu tiên họ làm chính là đuổi việc bà ấy.
Lưu Uyển Chân từng khóc khàn giọng cầu xin giữ bà ấy lại, khóc lóc van xin vẫn không giữ được bà ấy, những người làm như thế vẫn bị Vương Gia Linh đuổi ra ngoài.
Sau thoáng chốc hồi tưởng, Tiểu Chu đã ga lăng làm ra tư thế mời: “Dì, cô Tô, hoan nghênh về nhà.”
Tử cổng biệt thự đến nhà phải đi qua một đoạn đường nhỏ xuyên qua vườn hoa, vừa nãy còn đứng ở bên ngoài nên không thấy rõ, sau khi tiến vào mới phát hiện, bên trong không biết có bao nhiêu công nhân đang ở trong vườn hoa, hoa hồng bị xới lên chất đống ở một bên, hoa hướng dương đã được trồng xuống một ít.
Tiểu Chu sợ Vương Gia Linh đột nhiên nổi điên, vẫn luôn đi sau Tô Cẩm Tinh, dùng thân mình che chở cho cô và Lưu Uyển Chân để từng bước đi đến nhà trong.
“Dì, cô Tô, tiên sinh nói khoảng chừng ba ngày nữa, xung quanh chu vi năm dặm sẽ trồng đầy hoa hướng dương.”
Lưu Uyển Chân đã kinh ngạc nói không ra lời.
Có thể là do đã quen với việc này, Tô Cẩm Tinh khá bình tĩnh hỏi: “Khi nào thì bắt đầu?”
“Chính thức bắt tay san bằng vườn hoa là vào tối hôm qua, đất xung quanh biệt thự đã được mua lại từ ba ngày trước.”
“…Nhanh như thế sao?”
“Tiên sinh ra giá rất hào phóng, đối phương không có lý do không bán.”
Tô Cẩm Tinh do dự hỏi: “Tôi có thể hỏi nhỏ cái này không, mảnh đất này tốn bao nhiêu tiền vậy?”
Vị trí của biệt thự nhà họ Tô cũng coi như là khu vực nổi tiếng của thành phố H, giữa nơi ồn ào lại có một nơi khá yên tĩnh, cách không xa là biển lớn, nói là tấc đất tấc vàng cũng không quá đáng.
Tiểu Chu cười một tiếng, không nói con số cụ thể, chỉ nói: “Tiên sinh bảo cô không nên hỏi.”
“Tại sao?”
Tiểu Chu mập mờ nháy mắt với cô: “Cô nói xem?”
Tô Cẩm Tinh chỉ có thể im lặng.
Tiền anh tiêu đoán chừng so với giá cô đoán còn cao hơn rất rất nhiều, hơn nữa đất chỗ này đắt như thế mà không dùng để xây biệt thự bán giá cao, mà chỉ để trồng hoa hướng dương?
…Tiên sinh nói không sai, cô không biết vẫn tốt hơn.
Nếu không chắc phải đau lòng chết mất.
Đến trước cửa nhà, Tiểu Chu bước nhanh về phía trước giúp hai người các cô mở cửa ra.
Vừa vào cửa đã thấy được rất nhiều công nhân đang làm việc.
“Tiên sinh nói, mau chóng để bọn họ khôi phục căn nhà trở lại như trước kia, vì nơi này Lưu Phấn đã sửa sang lại rất nhiều chỗ, nên thời gian cần sửa lại đoán chừng sẽ hơn lâu, tầm khoảng năm ngày.”
Lưu Uyển Chân hỏi: “Cậu ấy biết nhà chúng tôi trước khi sửa là bộ dạng gì sao?”
“Biết.”
“Cậu ấy đã đến nhà chúng tôi à?”
“Đã đến ạ.”
Tô Cẩm Tinh chợt quay đầu: “Tiên sinh đã từng đến nhà tôi?”
Tiểu Chu đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, hơi ảo não cúi đầu, không nói một lời.
Tô Cẩm Tinh hỏi tới: “Anh ấy đến khi nào?”
Tiểu Chu hơi khó xử: “Cô Tô, chỉ cần tiên sinh muốn đến, vậy chắc chắn là sẽ có cách.”
“…”
“Tiên sinh nói, ngài ấy chỉ có thể khôi phục lại theo trí nhớ, nếu có những chi tiết mà hai người cảm thấy thiếu sót, lúc nào cũng có thể cho người sửa lại.”
“…Được.”
Tiểu Chu chuyển đề tài, đi lên lầu, vừa đi vừa dẫn đường: “Tiên sinh cũng cho người sửa sang lại phòng của cô Tô rồi. Cô nhìn xem thử, nếu có chỗ nào cần sửa lại thì tôi lập tức phân phó cho người sửa liền, đến khi cô hài lòng mới thôi.”
“Vậy Dương Tuyết Duyệt thì sao?”
Lưu Uyển Chân thở dài, trong giọng nói hơi không biết phải làm sao: “Không phải cô ta cũng muốn nhanh chóng gả cho Tiêu Cận Ngôn sao, có lẽ là đã dọn qua nhà họ Tiêu rồi.”
“Không có.” Tiểu Chu thay mặt trả lời: “Không có dự định kết hôn.”
“Cái gì?”
“A, không có gì.”
Tiểu Chu lập tức im lặng, bụm miệng lại không dám nói thêm nửa chữ.
Anh ta cảm thấy ỉu xìu, chuyện ông chủ muốn giấu có quá nhiều, thế nhưng thời gian qua đi thì mọi chuyện đều từ từ phát triển, muốn lừa gạt một chuyện thì phải cần nhiều lời nói dối hơn để lấp liếm chuyện đó, anh ta không có được cái đầu óc tỉ mỉ như ông chủ, nói ít một chút thì vẫn hơn.
Phòng của Tô Cẩm Tinh ở tầng hai, không ngoài dự đoán, chỗ này không bị sửa đổi nhiều, giờ đây đã khôi phục lại dáng vẻ như sáu năm trước.
Ngay cả món đồ chơi Snoopy đặt trên giường vẫn giống y như đúc ngày xưa.
Đó là Snoopy bản giới hạn, sớm đã hết hàng, trước kia cô rất thích đến nỗi mỗi buổi tối cũng phải ôm ngủ, mà sau nhiều năm như vậy, lỗ tai con Snoopy cũng đã mất một bên.
Thế nhưng cái ở trên giường này lại có đủ nguyên vẹn, ngay cả mác vẫn còn trên đó, rõ ràng là mới mua.
“…Con Snoopy này, muốn mua được chỉ sợ là không phải dễ gì.”
Tiểu Chu nói giọng buồn buồn: “Tiên sinh đã đi tìm rất nhiều nơi, thật vất vả mới tìm được một người sưu tập, tốn rất nhiều lời mới thuyết phục được người đó nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.”
“Vậy… anh ấy bắt đầu đi tìm khi nào?”
“Cái này thì tôi không biết, chuyện này là tiên sinh tự mình đi làm, không có qua tay tôi, tôi chỉ biết tiên sinh vì đi tìm con Snoopy này mà đã đi khắp nơi thôi.”
Trong giây lát Tô Cẩm Tinh đã phản ứng lại: “Vậy nên, trước đó anh ấy nói có việc bận, vẫn không hề xuất hiện là bận đi tìm con Snoopy này?”
“Tầm khoảng thời gian đó, chắc là thế.”
Trong lúc nhất thời Tô Cẩm Tinh không biết nên phản ứng thế nào.
Lưu Uyển Chân đột nhiên hỏi: “Vậy… Vương Gia Linh đâu?”
Tiểu Chu nói: “Tiên sinh đã hạ lệnh, mỗi một căn phòng này đều sẽ khôi phục lại dáng vẻ như trước kia, nơi đây sẽ không có chỗ cho bọn họ.”
“Vậy bọn họ…”
“Dì, dì cứ yên tâm ở chỗ này, sẽ có người chuyên môn phụ trách an ninh chỗ này cho hai người, có bất cứ chuyện gì cũng có thể liên lạc với tôi. Cô Tô có phương thức liên lạc với tôi, nghe được tôi sẽ lập tức đến liền.”
Căn phòng này… Tô Cẩm Tinh cảm nhận được một loại quen thuộc mà xa lạ.
Năm mười tám tuổi, cô đi Milan hai năm, sau khi về nước thì đến nhà họ Tiêu, chắc đã chừng tám năm chưa về đây.
Mà căn phòng này lại chứa đựng giấc mộng thời thiếu nữ của cô, những món đồ quen thuộc đó lần lượt kéo về trong đầu cô. Đột nhiên cô cảm thấy có hơi bi thương, trừ cái bàn học trong góc đem lại kí ức thống khổ in sâu trong trí nhớ cô. thì phần còn lại dường như đều liên quan đến Tiêu Cận Ngôn.
Trong trí nhớ, anh là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, khi màn đêm buông xuống, anh ngửa đầu đứng dưới khung cửa sổ thoáng đãng, nói với cô: “Đi, anh dẫn em đi xem trời sao.”
Tầng hai, cũng không tính là thấp.
Mà cô không hề do dự nhảy từ bệ cửa sổ xuống, được thiếu niên vững vàng đón được, làn váy màu trắng xẹt qua một vòng trên không trung cực đẹp.
Vừa mới đầu anh còn có thể đón được vững vàng, sau đó lên năm hai, dáng người cô cao lên, nhiều lần khiến anh phải lùi lại mấy bước, cô còn nhớ Tiêu Cận Ngôn cười nói: “Nhóc con, lại nặng thêm rồi.”
Lúc đó tiểu công chúa sao mà chịu được khi người khác nói mình nặng chứ?
Thế là cô vừa đánh vừa đá về phía anh, anh phải dỗ dành rất kiên nhẫn mới được cô tha thứ.
Nhưng bây giờ…
Căn phòng khôi phục lại rồi, bệ cửa sổ cũng được phục hồi theo.
Nhưng chàng trai đứng dưới tầng vững vàng đón được cô kia… sẽ nhanh chóng cưới người khác.
Đua buồn không?
Ngược lại không hề, không còn yêu nữa thì dường nhữ cũng sẽ không đau buồn nữa.
Nhưng vẫn có chút thương cảm, thanh xuân đơn thuần như thế, đáng yêu đến thế mà?
Đơn thuần đến nỗi cô cho rằng chỉ dujqa vào những kí ức thời niên thiếu, cô cũng có thể chống đỡ qua một đời.
Nhưng sao đó Tiêu Cận Ngôn đã cho cô một bài học cực kì sinh động - đến nỗi thiếu chút nữa cô phải dùng tính mạng để trả.
“Cô Tô, cô nhìn xem có chỗ nào cần sửa không?”
Tô Cẩm Tinh thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy cô có cần đi xem những nơi khác không?”
“Không cần đâu.” Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, để mình quay về thực tế: “Tiên sinh làm việc thì tôi rất yên tâm, anh ấy nói sẽ khôi phục lại nguyên vẹn, vậy nhất định không còn chỗ chê.”