Ký ức của Tô Cẩm Tinh về ngôi nhà này có một đoạn thời gian đã trở nên mơ hồ, nhưng Lưu Uyển Chân đã ở đây mười mấy năm, bà vô cùng quen thuộc với từng ngóc ngách, từng viên gạch hòn đá ở nơi đây.
Khi thấy ngôi nhà đã được khôi phục lại như cũ, bà nhất thời không nói nên lời.
“Mẹ, sao mẹ không nói gì ạ?”
Lưu Uyển Chân che miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố đè nén cảm xúc của mình xuống, sợ bản thân sẽ đột nhiên bật khóc: “Không có gì, mẹ nhìn thấy từng ngọn cây ngọn cỏ, từng viên gạch hòn đá ở đây liền có cảm giác như bố con vẫn còn tại thế.”
Lòng Tô Cẩm Tinh khẽ nhói đau, cô nắm chặt tay bà.
Tiểu Chu nói: “Cô Tô, có một chuyên tiên sinh dặn tôi xác nhận lại với cô rồi mới bắt đầu thi công.”
“Chuyện gì?”
“Má Phúc – người giúp việc lúc trước từng trồng một gốc cây đa rất lớn trong vườn hoa, nó nằm sát bên hàng rào biệt thự, chúng ta có nên khôi phục lại gốc đa đó không?”
Tô Cẩm Tinh ngẩn người.
Cây đa đó…
Là nơi mà năm xưa cô và Tiêu Cận Ngôn đã lén gặp nhau không biết bao nhiêu lần.
Má Phúc tốt bụng, không nỡ nhìn cô cứ phải nhảy qua bệ cửa sổ, sợ cô sẽ bị ngã nên lần nào cô cũng lẻn ra khỏi biệt thự, chạy đến dưới gốc đa, Tiêu Cận Ngôn đang đợi cô ở đó.
Cô thích ngắm sao, Tiêu Cận Ngôn liền giúp cô trèo lên ngọn cây, hai người họ ngồi kề sát vai nhau ở nơi gần với những vì sao nhất, ngắm cả đêm liền.
Cây đa đó là nơi cất chứa tất cả những ước mơ ở thời con gái của Tô Cẩm Tinh.
“Thôi, đừng khôi phục lại nó nữa.” Tô Cẩm Tinh cười nhạt, đáp: “Trồng hết hoa hướng dương là được rồi.”
Tiểu Chu gật đấu: “Vâng.”
Tô Cẩm Tinh nhớ ra điều gì đó, dặn dò Tiểu Chu: “Tôi có chút chuyện muốn phiền anh một chút.”
Dường như Tiểu Chu đã có chuẩn bị từ sớm, anh ta nói thẳng: “Tiên sinh cũng bảo tôi chuyển lời cho cô Tô, cô không cần lo lắng về chuyện bọn trẻ đâu ạ, anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho chúng. Tiên sinh không tiện lộ diện nên tôi sẽ đích thân đưa đón Tiểu Dương đi học, Tiểu Viên Nguyệt đã có má Phúc chăm sóc. Đợi đến cuối tuần, nếu ông cụ Tiêu nhớ chắt muốn gặp bọn trẻ, tôi cũng sẽ trực tiếp đưa chúng đến nhà họ Tiêu. Cố Tô chỉ cần đến đó là gặp được bọn trẻ thôi.”
“… Anh ấy thật sự đã lo chu toàn mọi điều.”
Tiểu Chu gật đầu, nói: “Cô Tô, tiên sinh đối với cô là thật lòng, hy vọng cô đừng bao giờ hoài nghi điều này.”
“Tôi… chưa bao giờ hoài nghi về điều đó.”
“Vậy thì hi vọng những ngày tháng sau này, cô cũng sẽ luôn tin tưởng anh ấy.’
“Tiểu Chu, tôi luôn cảm thấy hôm nay hình như trong lời anh nói có ẩn ý gì đó, hình như anh biết có chuyện gì đó sắp xảy ra đúng không, cho nên anh mới rào trước với tôi như vậy.” Tô Cẩm Tinh hơi cau mày, nói: “Có liên quan đến những chuyện tiên sinh đang làm đúng không? Bây giờ chuyện anh ấy đang làm có thể khiến tôi hoài nghi anh ấy à?”
Tiểu Chu lắc đầu đáp: “Tiên sinh làm gì cũng có lý do của anh ấy. Mặc dù có những chuyện nhìn thì có vẻ sẽ khiến người ta thấy buồn, nhưng dù anh ấy làm bất cứ điều gì cũng xuất phát từ góc độ là muốn tốt cho cô, lâu dần tự nhiên cô sẽ hiểu ra thôi.”
“… Vậy nên bây giờ vẫn chưa thể nói cho tôi biết, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng chắc cô sẽ biết sớm thôi.”
“Được rồi.” Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Chẳng trách mấy ngày gần đây hình như anh ấy luôn thấp thỏm bất an, lo lắng rất nhiều. Nhưng Tiểu Chu à, tiên sinh vì tôi mà làm những việc này đã đủ rồi. Nhà của tôi, hoa hướng dương, những thứ này đều là ước mơ của tôi, anh ấy đều đã giúp tôi thực hiện chúng. Tuy nhiên, mặc dù người đại diện pháp lý của công ty đã đổi thành mẹ tôi, nhưng Lưu Phấn vẫn còn một số cổ phần đáng kể trong công ty, bây giờ tôi vẫn chưa thể hoàn toàn trở mặt với ông ta được.”
Tiểu Chu hiểu, anh ta nói: “Tiên sinh đã dặn dò, Lưu Phấn dễ đối phó, nhưng Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt lại rất thâm hiểm độc ác, tích cách dì Tô mềm yếu, nếu sống chung dưới một mái nhà chắc chắn dì ấy sẽ phải chịu thiệt. Vì thế, hôm nay tôi tới cũng là để đuổi bọn họ đi trước, cô Tô cứ tập trung đối phó với Lưu Phấn là được.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Tô Cẩm Tinh cuối cùng cũng được đặt xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy phiền anh chuyển lời cho tiên sinh giúp tôi, tôi thật sự rất biết ơn anh ấy.”
Tiểu Chu cười nhẹ: “Tôi sẽ không giúp cô chuyển câu này cho tiên sinh nghe đâu, đợi tối tiên sinh đến, cô hãy đích thân nói với anh ấy.”
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Lưu Uyển Chân đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Bà vừa định thần lại, liền nghe thấy câu nói đó của Tiểu Chu.
“Tối hôm nay… chàng trai trẻ đó sẽ tới sao? Nếu muộn quá thì không cần quay về đâu, lái xe buổi đêm không an toàn, đợi ngày mai rảnh rỗi thì đến vào buổi sáng, cũng chính thức một chút.”
Lưu Uyển Chân vẫn chưa biết vô số những đêm trong phòng 1231 của khách sạn Dung Thành.
Tô Cẩm Tinh đã quen với việc vị tiên sinh đó chỉ xuất hiện vào buổi tối.
Ban ngày, anh là một vị thần toàn năng, luôn âm thầm giúp đỡ Tô Cẩm Tinh vào những khi cô cần nhất, từng đoạn tin nhắn như cọng rơm cứu mạng của cô, kéo cô ra khỏi vũng bùn sắp làm cô chết ngạt.
Còn ban đêm, anh là một người đàn ông dịu dàng, một người đàn ông khao khát tình yêu thương. Anh ôm cô vào lòng ngủ cả đêm nhưng lại không dám động vào một sợi tóc của cô, đến khi trời sáng anh sẽ lại biến mất.
Tô Cẩm Tinh nói: “Mẹ nói đúng ạ, quả thực chỗ này cách thành phố rất xa, anh ấy đi đi về về như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, đợi khi nào có cơ hội thích hợp rồi nói cũng chưa muộn.”
Tiểu Chu hiểu ý, cúi đầu cười không nói gì, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Anh ta cũng hiểu, chỉ cần là đến gặp Tô Cẩm Tinh thì đừng nói là lái xe đêm, dù có phải vào đầm rồng hang hổ thì ông chủ của anh ta cũng không ngại.
Nhưng dù sao cũng đang có người lớn ở đây, tư tưởng của người già bao giờ cũng khá bảo thủ, dù quả thực bọn họ đã từng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng với nhau mà cũng chưa có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên nếu phải giải thích chuyện đó thì cũng khá khó.
Tốt hơn hết là không nhắc đến để không phải giải thích.
Hơn nữa…
Những chuyện như lén lút đến thăm người con gái mình thích vào nửa đêm, ông chủ của anh ta đã làm trong hơn mười năm qua, nơi đây đã được trang hoàng, bày biện lại như cũ, ông chủ cũng vô cùng quen thuộc rồi.
Tiểu Chu nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi trước đi ạ, cháu xin phép quay về trước để báo cáo với ông chủ.”
Lưu Uyển Chân dặn dò: “Chàng trai trẻ, trên đường lái xe cháu cũng cẩn thận nhé, hôm nay đã vất vả cho cháu rồi.”
“Không đâu ạ, đây đều là những việc cháu nên làm mà.”
Sau khi Tiểu Chu rời đi, căn biệt thự rộng lớn này lại không hề trở nên quạnh quẽ, vắng vẻ.
Những người giúp việc cũ cùng quay trở lại, vây quanh hai mẹ con họ.
Thím Ngô nắm lấy tay Lưu Uyển Chân, nhìn bà từ trên xuống dưới, nói: “Bà chủ, bệnh của bà đã ổn chưa ạ?”
“Đã ổn rồi, tôi khỏe lại rồi mà.”
Người lớn có chuyện để nói, Tô Cẩm Tinh lặng lẽ lùi về sau, về phòng của mình.
Khi nãy cô chỉ mãi nhìn con Snoopy đó, bây giờ cô mới có thể bình tĩnh lại mà xem xét kỹ “khuê phòng” của mình.
Tấm ga trải giường có họa tiết hoa nhí, rèm cửa cũng có hoạt tiết hoa nhí, mở tủ quần áo ra, bên trong chứa đầy vô vàn những bộ váy đẹp khác nhau, đa phần đều có họa tiết hoa nhí – giống hệt những chiếc váy mà lúc năm xưa Tiêu Cận Ngôn mua cho cô.
Cô nhẹ nhàng nằm lên giường, chiếc giường êm ái gần như khiến cả thân thể lún sâu vào đó.
Không biết có phải gần đây đã quá mệt mỏi hay không mà cô đã nhanh chóng thấy mơ màng buồn ngủ, một lúc sau, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cô đã mơ một giấc mơ, mơ thấy năm mình mười tám tuổi.
Cô đang ngồi ở bàn đọc sách bên cạnh giường, vừa chuẩn bị ôn thi đại học vừa viết danh sách ước nguyện tuổi mười tám vào cuốn sổ.
Mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi.
Còn hai năm nữa thôi là cô có thể gả cho Tiêu Cận Ngôn.
Những ước nguyện đầu đều liên quan đến bản thân cô và bố mẹ, cô muốn trồng hoa hướng dương cho mẹ, muốn mua cho bố một chiếc xe hơi mới, còn muốn mua cho bọn họ một căn nhà lớn để ở, muốn ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn cùng những vì sao.
Viết đến cuối cùng, trong đầu cô đều ngập tràn hình ảnh về chàng thanh niên đó.
Rõ ràng họ đều là con một, nhưng Tiêu Cận Ngôn trưởng thành, dịu dàng hơn cô rất nhiều, anh có thể bao dung tất cả sự kiêu ngạo và ngang ngược của cô, còn chiều cô hơn cả bố mẹ cô.
Cuối cùng, cô không kìm lòng được mà viết một ước nguyện có liên quan đến anh – “Học nấu ăn, biết làm những món ăn thơm ngon khiến Tiêu Cận Ngôn chết tiệt kia phải thèm chết thì thôi!”
Nhưng dường như vừa đặt bút viết một cái là cô không ngừng lại được.
Thế là, những ước nguyện phía sau đều có liên quan đến anh:
“Ngắm sao cả đêm trên vòng đu quay khổng lồ, ngồi ở một nơi cao như thế sẽ nhìn thấy những vì sao một cách rõ ràng nhất.”
“Bổ sung thêm một điều ước nữa, tốt nhất là… được ở bên cạnh Cận Ngôn. Nếu tên ngốc đó có thể hiểu được năm nay mình muốn món quà gì vào ngày sinh nhật.”
“…”
Lúc tỉnh lại, Tô Cẩm Tinh bị hơi thở ấm nóng ở sau lưng đánh thức.
Khi vừa mới tỉnh lại, cô vẫn còn hơi mơ màng, không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm. Trong cơn ngái ngủ, cô khẽ cau mày lẩm bẩm, giọng điệu còn có vẻ bất mãn: “Sao anh không đợi em ở dưới lầu? Anh mau đứng lên đi, nếu để bố em phát hiện ra là xong đời đấy!”
“…”
Bàn tay đang ôm cô từ đằng sau đột nhiên khựng lại.
Tô Cẩm Tinh bừng tỉnh ngay lập tức, mũi cô ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt.