Tô Cẩm Tinh đi làm thủ tục xuất viện.
“Cô Tô, số tiền trước đây của tiên sinh nhà cô gửi vẫn chưa dùng hết, cô xem nên làm thế nào?”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Còn bao nhiêu?”
“Còn dư mười lăm vạn ba nghìn ạ.”
Tô Cẩm Tinh suy nghĩ, hay là số tiền này để tiên sinh tự mình xử lý chắc sẽ ổn hơn, nếu bây giờ cô bảo bệnh viện hoàn tiền lại, vậy bên phía tiên sinh chắc chắn sẽ không còn gì, như vậy không ổn lắm.
Cô nói: “Hôm nay… tôi đưa mẹ về nhà trước, ngày khác tôi bảo tiên sinh đến lấy tiền hoàn lại nhé.”
“Được.”
Lưu Uyển Chân đã ngây người ở bệnh viện gần một tháng rồi, bây giờ đột nhiên được xuất viện, đúng lúc thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, bà đã quen với cuộc sống trong phòng bệnh nên tất nhiên cảm thấy hơi khó thích ứng với loại ánh sáng như thế này.
“Dì, dì đeo kính mát đi, sẽ đỡ hơn một chút.” Tài xế Tiểu Chu như làm ảo thuật lấy ra một cái kính mát dành cho nữ.
Lưu Uyển Chân hơi sửng sốt, nhìn qua Tiểu Chu rồi lại nhìn Tô Cẩm Tinh: “Nhóc con, cậu là…”
“Chào dì, ông chủ phái tôi đến đưa hai người về ạ.”
Tô Cẩm Tinh đã sớm quen với một Tiểu Chu hay làm trò thế này, còn Lưu Uyển Chân thì ngược lại, bà rất bất ngờ, vui vẻ nói: “Thật là một thằng bé tỉ mỉ nhỉ, cho người đến đón chúng ta còn chuẩn bị thêm cả kính râm nữa.”
Tiểu Chu nói: “Lên xe đi dì.”
“Được được được…”
Hai mẹ con đều ngồi hàng sau, vì có người lớn tuổi nên Tiểu Chu lái xe rất chậm rãi, thắng xe cũng rất vững vàng.
“Tên nhóc này còn lái xe tốt như vậy.” Lưu Uyển Chân nghiêng đầu nói với Tô Cẩm Tinh: “Không thua gì bố con hết, bố con nổi danh là lái xe chậm, bị nhiều người nói rồi nhưng mà chậm thì cũng có cái tốt của chậm mà, rất an toàn…”
An toàn.
Lưu Uyển Chân nói xong câu này thì rơi vào trầm mặc.
Tô Cẩm Tinh nắm chặt tay mẹ nói: “Mẹ, con sẽ khiến tên đầu sỏ gây ra tai nạn đó phải trả giá thật đắt.”
“…Ừ, tốt.”
Lưu Uyển Chân gật đầu rất nhanh, dường như không quá cố chấp với chuyện này.
Tai nạn giao thông đã qua nhiều năm như thế, án cũng đã kết lại, làm sao có thể lật lại được? Coi như biết tên đầu sỏ là ai, vậy thì chứng cứ cũng đã sớm bị tiêu hủy rồi.
Đối với chuyện này, thật ra bà cũng không ôm nhiều hi vọng, chỉ là thuận theo ý muốn của con gái mà thôi.
“Tiểu Tinh Tinh, mẹ đã đến cái tuổi này rồi, thật ra mẹ cũng không quan tâm những chuyện này lắm rồi. Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, mẹ hi vọng con có thể sống thật tốt là được…”
“Mẹ, con biết.”
“Cho nên có một vài chuyện, không nên cố chấp quá, khiến bản thân mình mệt mỏi.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Con không mệt, vừa nghĩ đến chuyện kẻ làm việc ác vẫn chưa nhận lấy trừng phạt thích đáng, con không vui được.”
Xe dừng lại vững vàng trước cửa biệt thự.
Tiểu Chu xuống xe trước tiên, vòng ra sau mở cửa xe, tay cẩn thận che nóc xe: “Dì, cô Tô, đã đến nơi rồi.”
Tô Cẩm Tinh xuống xe trước, sau đó xoay người đỡ mẹ mình.
Tiểu Chu nói: “Dì, ông chủ bảo tôi thay ngài ấy xin lỗi với dì, gần đây anh ấy hơi bận, không thể tự mình đến đón dì, sau này nhất định sẽ giải thích rõ với dì.”
Lưu Uyển Chân rõ ràng hết sức hài lòng với người con rể tương lai này của mình: “Không sao, không sao, người trẻ tuổi bây giờ đều rất cực khổ, nó không cần tự mình tới đâu, tôi biết tâm ý của nó là được rồi. Nó là một đứa trẻ tỉ mỉ lại còn biết quan tâm tôi, tôi biết mà.”
Tiểu Chu yên tâm: “Có thể nhận được sự khẳng định của dì, ông chủ của tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“Tất nhiên tôi hài lòng rồi, chỉ cần Tiểu Tinh Tinh thích thì tôi đương nhiên sẽ đồng ý.” Lưu Uyển Chân thấp giọng ho nhẹ hai tiếng, cẩn thận hỏi: “Nhóc con, tôi muốn hỏi chút, người nhà ông chủ cậu… biết chuyện của nó và Tiểu Tinh Tinh chưa? Nhà cậu ấy có thái độ thế nào?”
Tiểu Chu cười nói: “Trong nhà ông chủ tôi chỉ có một ông nội còn khỏe mạnh, bố mẹ đều đã qua đời, ông cụ cũng rất thích cô Tô ạ.”
“A!” Lưu Uyển Chân vừa nghe thì cảm thấy không đúng: “Ông chủ cậu… không phải là tên nhóc họ Lục kia sao?”
“Không phải ạ.”
“Thế nhưng…”
“Mẹ.” Tô Cẩm Tinh nói: “Con đã nói rồi, con và Lục Đình thật sự không có quan hệ gì cả.”
Lưu Uyển Chân bấy giờ mới phản ứng được: “Vậy nên, người mà con nói với mẹ lúc trước, là người khác?”
“…Vâng.”
“Vậy người đó là ai? Họ tên là gì?”
“Anh ấy…” Tô Cẩm Tinh cắn môi, không biết trả lời thế nào.
Cô hơi cảm thấy uất ức, đến giờ cô mới phát hiện cô vẫn chưa biết tên thật của tiên sinh là gì.
“Nói chuyện đi Tiểu Tinh Tinh.”
Tô Cẩm Tinh lộ vẻ mặt khó xử: “Mẹ, con…”
Cũng may có Tiểu Chu ở bên cạnh kịp thời giải vây cho Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, hay là khoan hãy nói, ông chủ bảo tôi sau này nhất định sẽ đến đây thăm hỏi, đến lúc đó rồi nói hết tình huống hiện tại cho dì cũng không muốn, có một số việc, ngài ấy muốn tự mình nói.”
Lưu Uyển Chân nghe lời này, thở dài một cái: “Haiz, thằng bé này, thật là truyền thống, thế thì tôi an tâm rồi. Mới vừa nãy tôi còn tưởng rằng đứa con gái ngốc của tôi ngay cả tên của người ta cũng không biết, vậy chẳng phải là đang đùa giỡn sao?”
“Mẹ…”
“Được được được, kêu con một tiếng con gái ngốc con liền không vui à?” Lưu Uyển Chân cưng chiều nói: “Không sao, hiện tại mẹ biết thằng bé này là một đứa trẻ có chừng mực, cũng rất an tâm. Chờ khi nó có thời gian, bảo nó đến nhà ngồi một chút, mẹ sẽ không làm khó nó đâu.”
Đang nói chuyện, đột nhiên trong biệt thự truyền ra tiếng hét sợ hãi: “Hoa hồng tôi vừa trồng sao lại bị đào hết cả lên? Chuyện gì đã xảy ra?”
Vương Gia Linh vừa ra khỏi cửa đã thất mấy chục công nhân ở trong vườn hoa nhà mình, bà ta thích hoa hồng nên vườn hoa trong nhà đầy ắp hoa hồng, nhưng chỉ sau một đêm đã không còn một cây, chỉ còn lại màu đất nâu tươi xốp mà thôi.
Bà ta giận đến mức cả khuôn mặt đều thay đổi, kéo một công nhân lại hỏi: “Ai cho cách anh san bằng vườn hoa của tôi?”
Công nhân bị dáng vẻ của bà ta dọa sợ hết hồn, nhanh chóng tránh thoát khỏi tay bà ta, ấp úng nói: “Tôi không biết, có người bỏ tiền bảo chúng tôi đến chỗ này đào cây…”
“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi! Đây là nhà tôi! Bất kể là ai phái các anh tới, hiện tại lập tức dừng tay lại hết cho tôi, cút ra ngoài!”
Thế nhưng Vương Gia Linh gào thét như nào cũng không hề có hiệu quả, mặc dù các công nhân dừng lại công việc trên tay, nhìn nhau không biết phải làm sao, nhưng cũng không rời khỏi biệt thự.
Khóe mắt Vương Gia Linh thấy được bóng người đứng ngoài cửa nhà, đến gần hơn một tí, sắc mặt bà ta lập tức trở nên khó coi: “Lưu Uyển Chân? Là bà bảo người đào hết hoa hồng của tôi à? Bà dám?”
Không đợi Tô Cẩm Tinh nói chuyện, đã thấy Tiểu Chu tiến lên một bước, chắn trước mặt Tô Cẩm Tinh và Lưu Uyển Chân, nở một nụ cười lạnh: “Là tôi.”
“Cậu?” Vương Gia Linh quan sát anh ta từ trên xuống, lại thấy được chiếc Maybach đen đang đậu, bà ta nghi ngờ hỏi: “Cậu là người của Lục Đình?”
“Tôi là người nào, bà không có quyền hỏi, có điều ông chủ tôi nói, bà Tô thích hoa hướng dương, vậy nên xung quanh biệt thự này phải trồng hoa hướng dương, nếu như bà không thích thì có thể cút ra ngoài.”
Lưu Uyển Chân kéo tay áo Tô Cẩm Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tinh Tinh, sao thằng bé biết mẹ thích hoa hướng dương? Con nói cho nó biết hả?”
Tô Cẩm Tinh cũng mơ màng: “Không có ạ… Đến bây giờ vẫn chưa hề nói qua.”
“Vậy thì thật kỳ lạ…”
Tô Cẩm Tinh cũng hơi bất ngờ, nhưng tiên sinh này hay làm nhiều điều bất ngờ, bây giờ xem ra cũng là một điều bất ngờ khác của anh rồi.
Cô nói: “Mẹ, trước đây con cũng muốn trồng hướng dương xung quanh biết thự, nhưng khi đó con vẫn đang đi học ở nước ngoài, vừa trở lại thì nhà chúng ta lại xảy ra chuyện…”
Lưu Uyển Chân nở nụ cười dịu dàng: “Chắc là trong lúc lơ đãng con đã từng đề cập qua chuyện này với cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại nhớ trong lòng.”
Tô Cẩm Tinh cẩn thận nghĩ lại, cô chắc chắn mình chưa từng nói chuyện này với tiên sinh.
Bởi vì ngay cả Tiêu Cận Ngôn cũng không biết chuyện mẹ thích hoa hướng dương.
Ý nghĩa của việc trồng hoa hướng dương xung quanh biệt thự, từ đầu đến cuối cô chưa từng nói với người khác, chẳng qua chỉ là một mục tiêu lúc sinh nhật hai mươi tuổi của mình mà thôi, cô tuyệt đối không có đề cập với bất cứ ai.
[Đất xung quanh nhà em, anh đều đã mua lại, đến lúc đó xung quanh trồng đầy hoa hương dương cũng vẫn được.]
Tin nhắn của tiên sinh lại gửi đến rất đúng lúc.
Cô nói ra câu nghi vấn của mình: [Tiên sinh, làm sao anh biết? Lần này… lại đoán tiếp à?]
[Không phải.]
[Vậy anh biết bạn bè tốt trước đây của bố mẹ em à?]
[Cũng không phải.] Anh lại nhanh chóng gửi tiếp một tin nhắn: “Cẩm Tinh, làm sao anh biết được không quan trọng, anh chỉ muốn em được vui vẻ thôi.”