Khắp núi lá đỏ, hừng hực khí thế, Ngô Bạch Khởi lại có thể cảm nhận được lạnh lẽo trong mắt Phó Dung.
Vị vương phi này, Ngô Bạch Khởi và nàng có duyên vài lần, hắn cũng không rõ nguyên nhân, luôn cảm thấy Phó Dung nhìn hắn ánh mắt mang theo vài phần thân cận, dường như nàng đã sớm nhận biết hắn, hơn nữa đem hắn coi như đệ đệ mà khiển trách. Cũng chính là bởi vì như thế, sau khi Phó Dung lên làm vương phi hắn mới dám cười đùa cợt nhả như cũ.
Nhưng mà lúc này, hắn lại không cảm giác được loại thân cận kia.
Ngô Bạch Khởi trong lòng có chút thất lạc, không phải bởi vì Phó Dung không chào đón hắn, mà là bởi vì tỷ tỷ Phó Tuyên không chào đón hắn. Hắn cũng phân không rõ khác nhau bên trong này, chỉ biết bị Phó Dung lạnh như băng liếc mắt nhìn như vậy, trong lòng toát ra ý nghĩ đầu tiên chính là hỏng bét rồi, hiện tại tất cả người nhà Phó Tuyên đều không thích hắn...
Có thể thích mới là lạ...
Ngô Bạch Khởi vẫn là tự mình hiểu lấy, nhìn Phó Tuyên trốn ở sau lưng Phó Dung, nhìn nàng bị gió thu phất động vạt váy thủy lục, hắn cúi đầu, tự đáy lòng bồi tội nói: "Vương phi, ta đến để nhận lỗi, ngày Tần nhị ca thành thân đó, ta cố ý ném rắn lên người Lục cô nương, nghe nói Lục cô nương vì vậy bị dọa phát bệnh, ta rất hối hận..."
Phía sau quần áo bị nắm chặt, Phó Dung quay đầu, nhẹ giọng trấn an muội muội một câu, cắt ngang Ngô Bạch Khởi: "Tốt, chúng ta đã biết, Ngô thế tử đã biết sai, vậy sau này xin ngươi không nên lại càn quấy bắt nạt người, cũng không cần xuất hiện ở trước mặt tỷ muội chúng ta."
Ngô Bạch Khởi thần sắc phức tạp ngẩng đầu, "Vương phi, Lục cô nương thật chịu tha thứ ta?"
Phó Dung hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nói: "Không tha thứ thì như thế nào, chẳng lẽ nàng không tha thứ, Ngô thế tử liền dự định tiếp tục theo dõi chúng ta như vậy? Ngô Bạch Khởi ta cảnh cáo ngươi, đây là lần cuối cùng, sau này ngươi cách muội muội ta xa ra, thêm một lần nữa, tổ phụ ngươi cũng không bảo vệ được ngươi!"
Tốt xấu cũng hơn ba năm làm vương phi, Phó Dung thật sự tức giận, cũng rất có khí thế.
Ngăn lại Ngô Bạch Khởi, hai thị vệ phối hợp đem Ngô Bạch Khởi đẩy ra ngoài.
Phó Dung dắt muội muội bước nhanh đi.
Ngô Bạch Khởi trân trân đứng yên tại chỗ, nhìn tỷ muội các nàng đi vào ngã rẽ, thân ảnh bị cây phong che khuất, bả vai đột nhiên xụ xuống.
Vất vất vả vả đuổi theo một đường, một câu cũng không nói nổi, hắn đến cùng muốn cái gì?
Không phải là bắt nạt nàng phát khóc sao? Từ nhỏ đến lớn, cô nương bị hắn dọa khóc còn ít?
Ngô Bạch Khởi xì một tiếng, quay người trở về.
Đi hai bước, lại cúi đầu nhìn tay phải.
Đúng, hắn quả thật dọa khóc không ít người, nhưng Phó Tuyên không thích khóc nhất, nhìn đẹp nhất, cũng là một người duy nhất hắn chạm qua nơi đó. Nghĩ tới xúc cảm lúc ấy vừa ấm vừa mềm, nghĩ tới đêm hôm đó trong mộng hoang đường, Ngô Bạch Khởi đột nhiên lại không cam tâm.
Hắn muốn nàng.
Chiếm tiện nghi cũng tốt, bị huynh trưởng, tỷ phu của nàng giáo huấn cũng tốt, dường như chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, những đau khổ kia đều không tính cái gì, nếu không phải nhìn thấy nàng rồi sinh ra tâm trạng tốt trước nay chưa từng có, hắn cần gì bị ca ca nàng đánh vẫn liều lĩnh nhiều lần đến gần?
Chỉ là hắn tại sao lại có loại cảm giác này?
Ngô Bạch Khởi trăm mối như tơ vò, đi tìm Tần Anh. Tần Anh là huynh đệ tốt nhất của hắn, Ngô Bạch Khởi cũng chỉ có thể hỏi hắn.
Tần Anh ngày tân hôn yến trôi qua đang thoải mái đâu, sập tối thị vệ đổi gác rồi, cực kỳ kích động muốn mau chút về nhà ôm thê tử tân hôn, không ngờ giữa đường bị Ngô Bạch Khởi cản lại. Tần Anh đương nhiên không muốn gánh vác thanh danh cưới tức phụ quên huynh đệ, trong lòng vẻ mặt đưa đám, ở mặt ngoài cười ha hả bồi Ngô Bạch Khởi đi đến tiệm ăn.
Ngô Bạch Khởi đem ủy khuất của mình nói với Tần Anh.
Hắn có thể không ủy khuất sao? Lần đầu tiên cúi người bồi tội, còn bị người uy hiếp một trận.
Cũng may hắn cũng không ngốc quá mức, dấu diếm chuyện hắn sờ soạng Phó Tuyên.
Tần gia và Cảnh Dương Hầu phủ là quan hệ thông gia, Phó Dung gả cho Từ Tấn rồi, Tần Anh cùng Nhị phòng Phó gia quan hệ càng tốt. Tần Anh gặp Phó Tuyên mấy lần, vừa nghĩ tới tiểu cô nương ôn nhu im lặng kia bị Ngô Bạch Khởi dùng rắn hù dọa, Tần Anh đưa tay vỗ mạnh một chút lên đầu Ngô Bạch Khởi: "Ngươi chán sống rồi có phải hay không? Ngô Bạch Khởi ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám đi khi dễ nàng, đừng nói Chính Đường, ta cũng không tha cho ngươi!"
Bị đánh, Ngô Bạch Khởi bản năng mà trừng mắt, chỉ là thấy mặt Tần Anh phẫn nộ, hắn lại xẹp xuống, gục mặt cúi đầu nói: "Ta đây không phải là biết sai rồi sao? Nhị ca ngươi đừng vội mắng ta, ngươi nói ta bồi tội như thế nào nàng mới chịu tha thứ ta a?"
Tần Anh hừ nói: "Không cần bồi tội, ngươi đừng có tiếp tục tìm người ta phiền toái là được, hai nhà nước giếng không phạm nước sông, coi như không quen biết."
Ngô Bạch Khởi không làm được, Tần Anh hỏi hắn vì sao nhất định muốn cầu được tha thứ, hắn lại úp úp mở mở không nói.
Tần Anh dầu gì cũng là người từng trải, chậm rãi hồi quá ý vị, khiếp sợ đánh giá hắn: "Ngươi, ngươi không phải nhìn trúng Tuyên Tuyên đi?"
Ngô Bạch Khởi sợ run lên, nghĩ cũng không nghĩ liền phản bác: "Ai nhìn trúng nàng?"
Nói chuyện tay phải lại ngứa ngứa, mặt cũng không chịu khống chế nóng lên.
Tần Anh nhìn thấy rõ ràng, mắt thấy thiếu niên này chỉ biết nuôi rắn trêu cợt người cũng chớm mối tình đầu, rất có một loại vui mừng cảm động nhà ta có nam tử mới trưởng thành. Cũng không tức giận, vỗ vỗ bả vai Ngô Bạch Khởi, nghiêm túc mà chỉ bảo: "Có thích hay không chính ngươi trong lòng rõ ràng, bất quá Nhị ca có câu này nhắc nhở ngươi, thích người ta ngươi phải đối với tốt nàng, còn phải thật sớm nói cho nàng ngươi muốn cưới nàng làm thê tử, đừng khiến người ta hiểu lầm ngươi chỉ ăn chơi trác táng trong bụi hoa... Ngươi đừng không tin, đây là Tứ tẩu chính miệng nhắc nhở ta, ngươi nhìn ta đi, không qua bao lâu đã đem Nhị tẩu ngươi định ra. Tốt lắm, chính ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta về nhà."
Hắn cười đi rồi, Ngô Bạch Khởi nhìn theo hắn rời đi, đối với cái bàn ngẩn người.
Hắn thích Phó Tuyên?
Ngô Bạch Khởi lắc lắc đầu, hắn mới không thích.
Bất quá cưới Phó Tuyên về nhà, hình như cũng không mệt...
Nghĩ tới nháo động phòng thì nghe được những lời nói thô tục kia, nghĩ tới đêm đó trong mộng Phó Tuyên tựa vào trên cây ngoan ngoãn cho hắn khi dễ, Ngô Bạch Khởi đột nhiên cũng có chút muốn cưới tức phụ.
Chỉ là làm thế nào cưới a?
Ngô Bạch Khởi bực bội gãi đầu một cái.
Tần Anh về nhà hưởng thụ ôn hương noãn ngọc, Từ Tấn cũng trở về vương phủ.
Phó Dung hướng nhi tử quơ quơ túi thơm trong tay.
Trăn ca nhi cái miệng nhỏ cười cười toe toét, ôm một cái túi thơm màu xanh ngọc thêu mây như ý lon ton hướng phụ thân chạy tới, được Từ Tấn ôm lên, hắn giơ túi thơm trong tay cho phụ thân nhìn: "Không sợ!" Còn đem túi hương nhỏ cột ngang hông mình cũng giơ lên, "Không sợ!"
Từ Tấn nhìn túi thơm trước mặt một lớn một nhỏ cùng màu cùng hình thêu, hôn nhẹ nhi tử, ngồi vào trên giường hỏi Phó Dung: "Cái gì không sợ?" Nhi tử hiện tại chỉ biết nói mấy chữ, không đầu không đuôi bật ra, hắn thật nghe không hiểu.
Phó Dung ôn nhu giải thích: "Hai ngày trước Tuyên Tuyên vẫn gặp ác mộng, hôm nay đi Vĩnh Thái tự cầu bùa Bình An, ta cũng cầu ba đạo. Trăn ca nhi không biết, ta nói cho hắn biết có bùa Bình An sẽ không sợ gặp ác mộng..."
Từ Tấn không nhịn được phì cười, xoa túi thơm trong tay, hỏi nàng: "bùa Bình An khâu ở bên trong?"
Phó Dung cười gật đầu.
Từ Tấn liền giấu vào trong ngực.
Buổi tối thân thiết xong, Từ Tấn đột nhiên hỏi chuyện Phó Tuyên gặp ác mộng, hắn hỏi lần thứ hai, Phó Dung sợ nói dối nữa ngày sau Từ Tấn biết chuyện từ chỗ thị vệ thì tức giận với nàng, liền đơn giản giải thích hai câu, trong giọng nói đối với Ngô Bạch Khởi rất là bất mãn. Từ Tấn vốn dĩ chướng mắt Ngô Bạch Khởi, nghe ra Phó Dung rốt cuộc buông lỏng, lập tức nói: "Năm sau ta phái người lưu ý, sớm ngày chọn lang quân như ý cho Tuyên Tuyên, xuất giá rồi Ngô Bạch Khởi sẽ không dám dây dưa nữa."
Phó Dung lần đầu tiên không phản đối, dặn dò hắn nhất định phải chọn người tốt
Từ Tấn hôn nhẹ nàng, "Tốt giống như ta vậy?"
Phó Dung không nói chuyện, thân mật ở trong ngực hắn dụi dụi.
Ngày thứ hai Phó Dung lại trở về nhà mẹ đẻ, muốn hỏi thăm Phó Tuyên khỏe chưa, lại đúng lúc gặp lang trung vào cửa, nghe ngóng là Lâm thị mời tới. Đến Đông viện, Phó Dung nhắc với mẫu thân một câu, hỏi đại phòng bên kia có phải có người bị bệnh hay không. Kiều thị cũng không rõ, không bao lâu Lâm thị phái người tới báo hỉ, Hàn Ngọc Châu có tin vui.
Mẹ con vội vàng đi chúc mừng.
Hàn Ngọc Châu năm ngoái tháng 9 gả cho Phó Hựu, thành thân một năm có thai, cũng coi như là hơi trễ, chẩn ra hỉ mạch, Hàn Ngọc Châu vừa thẹn vừa mừng.
Phó Dung biết Hàn Ngọc Châu sẽ sinh nhi tử, lúc sinh nàng ở Túc vương phủ, đợi kinh thành biến đổi lớn rồi, Phó Dung trở về. Trải qua 2 lần gả cho người, nàng sớm không còn tâm tình đùa cháu, cùng nhi tử Phó Hựu gặp vài lần, không bằng tình cảm thân thiết với Đại lang.
Nhưng lúc này nhìn Lâm thị cao hứng, Phó Dung nghĩ tới đại đường tỷ ở Đông Cung.
Lập tức sẽ tới tháng 10, đời trước Phó Ninh chính là cuối tháng 10 thì mất.
Nàng nên bảo vệ mẹ con Phó Ninh như thế nào?
Ánh mắt rơi vào trên người muội muội, Phó Dung trong lòng đột nhiên nhảy ra một ý tưởng.
Đêm hôm đó, Từ Tấn ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe được thê tử khóc.
"Nùng Nùng?" Từ Tấn đến gần, sờ mặt nàng, quả nhiên thấy mặt đầy lệ, cả kinh ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
Phó Dung nằm ở đầu vai hắn, có chút lúng túng nói: "Không có việc gì, chính là gặp ác mộng."
Từ Tấn buồn cười, trấn an vuốt ve sống lưng nàng, "Ngươi cũng mơ thấy rắn?"
Phó Dung lắc lắc đầu: "Không phải, ta, thôi, xúi quẩy, dù sao không tính là gì, ngủ đi." Nói xong muốn nằm xuống.
Từ Tấn hiện tại không thấy buồn ngủ, hỏi nàng đến cùng mơ thấy cái gì.
Phó Dung trầm mặc chốc lát, thở dài nói: "Ta mơ thấy tuyết rơi, Đại tỷ tỷ, nàng không cẩn thận đạp lên băng, gặp chuyện không may..."
Từ Tấn tay đang dán lên lưng nàng vuốt ve qua lại, ngừng một chút.
Phó Ninh là trắc phi của Thái Tử, chuyện nàng một thi hai mệnh hắn cũng có ấn tượng, cho nên hắn cũng khẳng định Phó Dung đây không phải là nằm mơ, trong lòng nàng khẳng định đánh tính toán gì.
Nhưng nàng không nói, hắn cũng chỉ có thể vỗ vỗ lưng nàng: "Mộng đều là trái ngược, Nùng Nùng không cần lo lắng."
Phó Dung nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.
Từ Tấn trong lòng có chút tung tăng như chim sẻ, nàng cố ý giả trang có giấc mộng này, cố ý cho hắn biết, khẳng định có thâm ý khác, chẳng lẽ nàng tính toán nhờ hắn hỗ trợ?
Phó Uyển lấy người khác, lúc ấy hai người không ở cùng một chỗ, Phó Dung chính mình nỗ lực, Từ Tấn không thể làm gì được. Nhưng hai người thành thân rồi, chuyện Phó Bảo cùng Lâm Thiều Đường, Phó Dung như cũ không có mời hắn hỗ trợ, chính mình nghĩ biện pháp sửa mệnh Phó Bảo, Từ Tấn trong lòng có chút không thoải mái. Hắn là trượng phu của nàng, hắn nguyện ý giúp nàng, đặc biệt là loại chuyện sửa đổi vận mệnh kiếp trước này.
Hiện giờ Phó Ninh ngụ ở Đông cung, nàng không có cách nào, chỉ có thể xin hắn giúp đỡ đi?
Kế tiếp hai buổi tối, Phó Dung lại "gặp ác mộng giống nhau ".
"Vương gia, ngươi nói, ta luôn mộng như vậy, có phải lão thiên gia đang nhắc nhở ta cái gì hay không?" Phó Dung co lại ở trong ngực Từ Tấn, thấp thỏm hỏi.
Từ Tấn gật gật đầu: "Việc này quả thật có kỳ quặc, Nùng Nùng định làm như thế nào?"
Chỉ cần nàng mở miệng xin giúp đỡ, hoặc là giả trang không có cách nào xin hắn giúp đỡ, hắn liền giúp nàng bảo vệ Phó Ninh.
Phó Dung nào biết ý tưởng trong lòng hắn, dựa theo kế hoạch của mình nói: "Ta không biết, dù sao chỉ là mộng, nói ra cũng không ai tin... Không được, ngộ nhỡ đây là thật, ta sớm biết trước lại không nhắc nhở đại tỷ tỷ, ta sẽ hối hận chết, ngày mai ta về Hầu phủ cùng đại bá mẫu thương lượng một chút, xem bà ấy có biện pháp hay không."
Quan hệ tới của nữ nhi bảo bối, quan hệ tới tính mạng cháu ngoại Chương ca nhi, thậm chí tiền đồ Cảnh Dương Hầu phủ, Phó Dung tin tưởng, Lâm thị nhất định sẽ thà tin là có. Như vậy chỉ cần Lâm thị giả bệnh, mời đạo sĩ đi tới diễn trò, lại xưng là phải có mệnh quý chí thân ở bên người tận hiếu, lấy đó làm cớ đi mời Phó Ninh về nhà mẹ đẻ ở lại mấy tháng không phải được rồi sao? Phó Ninh được Thái Tử rất thích, thổi một chút gió bên tai, Thái Tử có lẽ sẽ đáp ứng.
Phó Dung càng nghĩ càng vừa lòng.
Trong bóng tối, chờ mong trong mắt Từ Tấn triệt để mờ đi.