Phó Tuyên bị bệnh.
Phó Dung nhận được tin tức, mang theo Trăn ca nhi vội vàng trở về nhà mẹ đẻ.
Phó Tuyên đang dỗ Viện Viện, nhìn thấy Phó Dung mang theo cháu ngoại tới, nàng vui vẻ cười, hướng Trăn ca nhi vẫy tay: "Trăn ca nhi lại đây, cho dì ôm một cái."
Trăn ca nhi hiện đã chạy được vài bước, trên đường được mẫu thân dặn dò, biết dì đang không thoải mái, tiểu tử ngoan ngoãn đi tới phía trước người Phó Tuyên, được Phó Tuyên ôm vào trong ngực, Trăn ca nhi cũng ôm lấy nàng, ngẩng đầu nói: "Dì không sợ."
Phó Tuyên cười hôn tiểu tử, đùa hắn: "Buổi tối Trăn ca nhi bồi dì ngủ, dì sẽ không sợ."
Viện Viện nghe thấy, vội vã nói: "Ta cũng bồi dì ngủ! Ta và đệ đệ cùng nhau bồi dì, dì sẽ không bị ác mộng!"
Phó Dung sờ sờ đầu ngoại sanh nữ, bảo nàng dắt Trăn ca nhi đi ra ngoài chơi, lại hướng Phó Uyển nói: "Tỷ tỷ nhìn bọn chúng đi, ta muốn nói với Tuyên Tuyên mấy câu."
Phó Uyển gật gật đầu, dẫn hai đứa nhỏ đi vào trong viện.
Phó Tuyên ngồi ở trên giường, nhìn Phó Dung nói: "Tỷ tỷ muốn nói gì? Kỳ thật ta không sao, nương chuyện bé xé ra to, ai không có lúc thấy ác mộng a?"
Phó Dung hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, trừng mắt nhìn nàng nói: "Nhưng ta không nghe nói có ai liên tục 3 đêm gặp ác mộng. Tuyên Tuyên ngươi nói thật cho ta, có phải ngày hôm trước ở Tần phủ, Ngô Bạch Khởi lại vụng trộm khi dễ ngươi hay không?"
Ngày đó nàng tận mắt nhìn thấy Tần Vân Ngọc và muội muội cùng rời đi, trở về thì muội muội sắc mặt tái nhợt, Tần Vân Ngọc vẻ mặt biểu tình phạm lỗi. Phó Dung trong lòng sinh nghi, hỏi muội muội. Muội muội nói là cãi nhau với Tần Vân Ngọc. Phó Dung không tin, lại đi hỏi Tần Vân Ngọc. Hai người dường như bàn bạc trước rồi, Tần Vân Ngọc cũng nói nàng làm hư một quyển sách của Phó Tuyên, chọc Phó Tuyên mất hứng. Phó Dung nửa tin nửa ngờ, không nghĩ hôm nay sáng sớm mẫu thân phái người chuyển lời cho nàng, nói muội muội liên tục 3 đêm thấy ác mộng bừng tỉnh, vào ban ngày mất hồn mất vía, lúc ăn cơm rõ ràng là cưỡng ép nuốt xuống.
Nghe được ba chữ Ngô Bạch Khởi, Phó Tuyên sắc mặt đổi đổi.
Cái biểu tình biến hóa rất nhỏ này có lẽ có thể giấu được người khác, lại chạy không thoát mắt thân tỷ tỷ, Phó Dung giận vô cùng, nắm lấy tay Phó Tuyên nói: "Hắn đến cùng hù dọa ngươi như thế nào, Tuyên Tuyên nói với ta, ngươi giữ kín ở trong lòng như vậy, ăn không ngon, ngủ không yên, vừa mệt thân thể của mình lại để cho chúng ta sốt ruột, ngươi nói với ta, nói ra ít nhiều đều có thể dễ chịu chút a."
Đời trước Phó Dung không biết muội muội có nháo quá cơn bệnh này hay không, có lẽ có, nhưng bởi vì chỉ là việc nhỏ, nàng lại là thiếp thất Từ Tấn, không dễ dàng ra khỏi cửa, mẫu thân liền không thông báo cho nàng. Hiện giờ khắp kinh thành đều biết Từ Tấn đối với nàng sủng ái, mẫu thân không cố kỵ, trong nhà có việc liền nói cho nàng biết.
Mắt thấy Phó Tuyên mím môi không chịu mở miệng, Phó Dung phút chốc đứng lên, thấp giọng mắng: "Nhất định là bị Ngô Bạch Khởi hỗn trướng kia khi dễ nữa rôi, ta trở về bảo vương gia phái người giáo huấn hắn một trận, lần này ta cho người cắt chân hắn, xem hắn về sau còn có bản lĩnh đến khi dễ ngươi hay không!"
Nói xong liền muốn đi.
"Tỷ tỷ!" Phó Tuyên vội vã kéo nàng lại, chí trước mặt thân đoán được vài phần chân tướng, nàng cũng không nhịn được, 3 ngày ủy khuất nín nhịn bốc lên đầu, bổ nhào đến trong ngực Phó Dung khóc: "Hắn lấy xà hù dọa ta, con rắn kia bò vào trong váy áo ta, buổi tối ta nằm mơ mơ đều là rắn, tỷ tỷ, ta không dám ngủ..."
Nàng mơ thấy mình đang ngủ, bỗng nhiên có vô số rắn từ ngoài cửa sổ bò vào, nàng mơ thấy mình bị nhốt trong một cánh rừng, trên nhánh cây bò đầy rắn, nàng mơ thấy mình đi vào giếng cổ, bên trong đều là rắn...
Ban ngày còn tốt, trời vừa tối, nàng thật sự không dám ngủ, 3 đêm này đều là thật sự chống đỡ không nổi mới ngủ một lúc, nghe được chút âm thanh lập tức sẽ tỉnh lại. Nhưng nàng không muốn nói cho người nhà biết chân tướng, nàng đáp ứng đánh đố cùng Ngô Bạch Khởi, chính là vì bình tĩnh mà thoát khỏi hắn. Phụ thân Ngô Bạch Khởi chết vì hộ giá, Gia Hòa đế đối với Ngô gia thập phần dung túng, nếu như phụ thân, huynh trưởng cùng Ngô gia có ân oán...
Phó Tuyên không nghĩ như vậy, đã giải quyết sự tình, nàng lo lắng hãi hùng mấy ngày cũng được.
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nói với tỷ phu, cũng đừng nói cho nương, bỏ qua đi, nếu hắn lại đến dây dưa, ta chính miệng cầu phụ thân vì ta làm chủ."
Phó Dung chưa từng thấy rắn của Ngô Bạch Khởi, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra muội muội lúc ấy có bao nhiêu sợ hãi. Nếu như có người đem sâu bọ nàng sợ nhất thả trên người nàng, sâu bọ kìa còn đang bò trên người nàng, nếu trong tay nàng có dao nhỏ, Phó Dung tuyệt đối sẽ giết đối phương. Sợ tới cực điểm tự nhiên sẽ hận tới cực điểm.
"Tốt, chúng ta không nói, lần sau hắn lại đến trêu chọc ngươi, chúng ta để phụ thân ra tay." Phó Dung giờ phút này thật sự không muốn vị muội phu Ngô Bạch Khởi này nữa, đời trước nàng không rõ Ngô Bạch Khởi đối với muội muội làm cái gì, chỉ biết kết hôn rồi Ngô Bạch Khởi đối với muội muội rất rất tốt. Cho nên lúc trước Ngô Bạch Khởi làm những chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục nàng đều có thể tha thứ. Nhưng lần này, Phó Dung một chút cũng không muốn tha thứ. Muội muội của nàng tốt như vậy, còn lo không tìm được một nam nhân khác đối tốt với nàng?
Phó Tuyên gật gật đầu, lần đầu tiên cùng tỷ tỷ kể ủy khuất, bình phục lại rồi nàng cũng không được tự nhiên, quay người đi rửa mặt.
Phó Dung nhìn bóng dáng nàng, phát sầu.
Nguyên nhân bệnh đã biết, có cách nào giúp muội muội giải quyết ác mộng? Lang trung kê canh an thần, hiệu dụng không lớn...
"Muội muội, ngày mai chúng ta đi Vĩnh Thái tự đi, cầu đạo bùa Bình An, có lẽ có tác dụng." Nàng đi tới, cầm khăn đưa cho muội muội.
Phó Tuyên lau mặt quá, nghĩ ngợi một lúc, gật gật đầu.
Phó Dung không muốn cho muội muội đắm chìm trong hồi ức không tốt, cười đùa nàng: "Nếu không đêm nay thật sự để cho Trăn ca nhi bồi ngươi ngủ? Ta nói với ngươi, Trăn ca nhi buổi tối đi ngủ thích ôm người, ngươi ôm hắn, khẳng định sẽ thích."
Phó Tuyên bĩu bĩu môi, dắt Phó Dung đi ra ngoài, nhìn thối tiểu tử trong viện cùng Viện Viện chơi đùa, oán giận nói với Phó Dung: "Trăn ca nhi mới sẽ không để ta ôm đi ngủ, ngươi không nhìn vừa rồi lúc ta nói với hắn, Trăn ca nhi lập tức nhìn về phía ngươi, một chút cũng không nguyện ý, nào giống Viện Viện a, ta vừa nói nàng liền đáp ứng. Tỷ tỷ mang Trăn ca nhi trở về đi, ta ôm Viện Viện ngủ."
Phó Dung thay nhi tử mình nói chuyện: "Trăn ca nhi còn nhỏ a, đợi sang năm sẽ hiểu chuyện."
Phó Tuyên nhìn cháu ngoại cười.
Buổi trưa người một nhà ở cùng một chỗ dùng cơm, Phó Dung nhìn, muội muội khẩu vị còn tốt, thoáng an lòng.
Sập tối trở về vương phủ, không bao lâu Từ Tấn cũng đã trở về, chủ động hỏi nàng: "Hôm nay đi về thế nào?" Phó Dung tự mình quyết định về nhà mẹ đẻ, sẽ sớm nói với hắn trước, lần này không nói, nhất định là Hầu phủ bên kia xảy ra chuyện gì.
Từ Tấn bao che khuyết điểm, Phó Dung rất rõ ràng, nàng tuy rằng không chào đón Ngô Bạch Khởi, cũng không muốn Từ Tấn trong cơn tức giận thật đem Ngô Bạch Khởi làm gì. Nàng không nói thật, chỉ nói tâm huyết dâng trào, lại đề cập sắp xếp ngày mai: "Ngày mai nương muốn mang muội muội đi Vĩnh Thái tự dâng hương, ta cũng muốn đi."
Từ Tấn cười cười, ôm lấy nàng nói: "Muốn đi thì đi, mang theo hộ vệ, khi nào trở về?"
"Buổi trưa dùng cơm chay xong sẽ trở về." Hắn không hỏi thăm nhiều, Phó Dung thở nhẹ một hơi.
Sáng sớm hôm sau, Phó Dung từ sớm đi Cảnh Dương Hầu phủ cùng người nhà tụ hợp.
Kiều thị Phó Uyển ngồi một chiếc xe ngựa, Phó Dung Phó Tuyên mang theo Viện Viện ngồi một chiếc.
Phó Dung ân cần hỏi muội muội: "Tối hôm qua ngủ được không?"
Phó Tuyên cúi đầu hôn ngoại sanh nữ một ngụm: "Rất tốt, Viện Viện là tiểu phúc tinh của ta, đem ác mộng đều dọa chạy."
Nàng nói là thật. Xảy ra chuyện về rồi, mẫu thân muốn bồi nàng ngủ, Phó Tuyên không biết xấu hổ, bọn nha hoàn ở trên mặt đất trải chăn nệm, cũng không có tác dụng, nhưng tối hôm qua ôm ngoại sanh nữ thân thể nho nhỏ, trước khi ngủ nghe bé giống như ông cụ non an ủi nàng, Phó Tuyên quả thật không thấy ác mộng nữa.
Viện Viện được khen ngợi, cười xinh đẹp, cực kỳ giống Phó Uyển.
Dọc đường đi cười cười nói nói, phảng phất không bao lâu đã tới Vĩnh Thái tự.
Cuối thu trời mát, du khách đến Vĩnh Thái tự thưởng thu như thoi đưa, mẹ con Phó Dung vừa xuống xe liền mang mũ che lên. Theo 108 bậc thềm đá bước lên, bởi vì đi chậm, lần này Phó Dung cũng không cảm thấy mệt nhiều. Tới tầng cao nhất, nàng tùy ý quay đầu nhìn lướt một cái, lại thấy một thiếu niên hoa phục đột nhiên trốn đến sau người khác.
Hắn tốc độ có nhanh, Phó Dung vẫn nhận ra được, nhỏ giọng phân phó Hứa Linh: "Nhìn chằm chằm vào Ngô thế tử, đừng để hắn tới gần Lục cô nương trong vòng mười bước."
Hứa Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Dung lại hướng chỗ Ngô Bạch Khởi ẩn thân liếc mắt nhìn, an tâm bồi người thân đi thắp hương.
Cầu bùa Bình An xong, mấy mẹ con đi nhà khách.
Phó Tuyên nghĩ tới trên đường lên núi nhìn thấy rừng phong, đề nghị đi nhìn lá phong. Văn nhân nhã sĩ đều thích lên cao nhìn xa, Phó Tuyên bình thường không thích đi đâu, hôm nay đã ra ngoài, đối mặt với cảnh thu trong núi, nàng cũng muốn đi xem.
Viện Viện đi không nổi, Phó Uyển muốn lưu lại chiếu cố nữ nhi, Kiều thị liền để Phó Dung dắt Phó Tuyên đi. Phó Dung ra ngoài mang theo thị vệ, bên người còn có Hứa Linh biết công phu, Kiều thị thực yên tâm.
~
Khán Hà đỉnh là chỗ tốt nhất ở Vĩnh Thái tự để đi ngắm rừng phong, tỷ muội Phó Dung ngồi nhuyễn kiệu, tới trước Phong Lâm viên mới xuống kiệu.
Hứa Linh nhích gần đến bên người Phó Dung thì thầm: "Vương phi, Ngô thế tử vẫn ở đi theo đằng sau."
Phó Dung gật đầu tỏ vẻ đã biết, thấy muội muội nhìn về phía bên này, nàng cười cười, nắm tay muội muội vào vườn.
Ngô Bạch Khởi tiếp tục theo sau xa xa.
Nhìn thân ảnh Phó Tuyên mảnh khảnh, nghĩ tới ánh mắt nàng phẫn nộ, trong mắt ngấn lệ, nghĩ tới mấy đêm hắn mộng những thứ ngổn ngang kia, Ngô Bạch Khởi tựa như bị người câu hồn đi rồi. Hắn từ lúc 7-8 tuổi chỉ thích trêu cợt người, nhìn những nữ oa kia sợ tới mức lớn tiếng thét chói tai, chạy trốn chung quanh như con thỏ, hắn cả người thoải mái. Phó Tuyên là người đầu tiên phản ứng ngược lại, đuổi theo đánh hắn.
Dường như từ năm ấy, hắn không còn khi dễ người khác, chỉ tâm tâm niệm niệm tìm nàng báo thù.
Nhưng thật sự báo được thù, nhìn nàng sợ tới mức bất tỉnh, hắn một chút đều không cao hứng. Kỳ thật hắn không muốn lấy rắn hù dọa nàng, hắn chỉ muốn nhìn bộ dáng nàng sợ hãi, muốn nghe nàng mềm giọng nói...
Ngô Bạch Khởi trong đầu lộn xộn, nghe Tần Vân Ngọc nói nàng gặp ác mộng sinh bệnh, hắn liền muốn tới đây nhận lỗi cùng nàng.
Rốt cuộc chờ được chung quanh không có người ngoài, chỉ có Phó gia tỷ muội cũng đám thị vệ kia, Ngô Bạch Khởi không ẩn núp nữa, bước nhanh đuổi theo: "Vương phi, Lục cô nương!"
Phó Dung dừng bước chân, không ngờ Ngô Bạch Khởi thật dám hiện thân.
Phó Tuyên trực tiếp đứng phía sau Phó Dung. Nàng không nói cho tỷ tỷ Ngô Bạch Khởi đã chạm vào nàng, nhưng nàng nhớ rõ ràng rành mạch, không muốn nhìn Ngô Bạch Khởi dù một cái liếc mắt, cũng không muốn cho Ngô Bạch Khởi nhìn thấy nàng.
"Ngươi đến làm cái gì?" Nhìn thiếu niên bị thị vệ ngăn ở bên ngoài 20 bước, Phó Dung âm thanh trong trẻo.
Hôm nay Ngô Bạch Khởi còn dám nói nửa câu bất kính, nàng sẽ để thị vệ ném hắn xuống núi.