Có chủ ý, Phó Dung lại về nhà mẹ đẻ.
Nàng trước tiên đem 3 đêm"Ác mộng" mình liên tục gặp phải nói cho mẫu thân nghe, "Nương, ta từ Vĩnh Thái tự trở về thì bắt đầu có giấc mộng này, ngươi nói có phải Phật tổ gợi ý ta hay không?" Từ Tấn tin, nếu như mẫu thân cũng tin, nàng nhắc với Lâm thị thì càng an lòng hơn.
Kiều thị trầm ngâm không nói.
Quỷ thần chi đạo, nàng nửa tin nửa không tin, nếu như nữ nhi mơ thấy thân tỷ tỷ Uyển Uyển xảy ra chuyện, Kiều thị chắc chắn đem nữ nhi đón về nhà đến, chỉ là, Phó Dung mơ thấy Phó Ninh. Phó Ninh có trượng phu là Thái Tử, hiện giờ Hoàng Hậu chết bệnh. Thật chết bệnh? Trong kinh thành các loại đồn đãi. Chỉ có chuyện Gia Hòa đế không vui Hoàng Hậu là mọi người có thể xác định, bởi vậy cũng mơ hồ có những lời đồn thổi lung tung Gia Hòa đế muốn phế Thái Tử. Nếu như phế Thái Tử, con rể Túc vương của nàng chính là người thích hợp nhất làm Thái Tử.
Trong lúc mấu chốt này, nữ nhi lại có loại giấc mộng này...
Nhìn chằm chằm vào Phó Dung một lát, Kiều thị xác định nữ nhi thật sự mơ như thế, mà không phải là do con rể có ý phân phó. Nàng thở dài, sờ sờ đầu Trăn ca nhi, nhẹ giọng hỏi: "Phải làm sao, Nùng Nùng tính toán làm thế nào?"
Phó Dung ngạc nhiên một chút, không ngờ mẫu thân có thái độ này.
Nàng lẩm bẩm nói: "Nói cho đại bá mẫu a..." Bởi vì là mẫu thân, nàng đem cách giải quyết của mình nói ra.
Kiều thị gật gật đầu, "Nếu đại tỷ tỷ ngươi gả đến gia đình bình thường, đại bá mẫu ngươi dùng biện pháp này gọi nàng về nhà tận hiếu, mục đích để dưỡng thai quả thật không sai. Nhưng nàng là trắc phi của Thái Tử, nếu đại bá mẫu ngươi thật sự vì bệnh cưỡng cầu tức phụ của hoàng gia xuất cung tận hiếu, như vậy có vẻ không đem hoàng gia để ở trong mắt, thanh danh của nàng cũng sẽ bị hao tổn, Hoàng Thượng nghe nói rồi cũng có thể mất hứng. Thứ hai, đại tỷ tỷ ngươi đi cầu Thái Tử, Thái Tử sủng ái nàng, quả thực sẽ thả nàng xuất cung, nhưng một khi có người nói huyên thuyên chỉ trích đại tỷ tỷ ngươi thị sủng sinh kiều hoặc là Thái Tử ngu ngốc dễ dàng bị trắc phi bài bố. Nùng Nùng ngươi nghĩ xem, Hoàng Thượng sẽ nghĩ gì về Thái Tử?"
Phó Dung cứng đờ.
Kiều thị lại nói: "Kỳ thật không có người châm ngòi thị phi, tất cả đều không phải là vấn đề, nhưng Nùng Nùng có nghĩ tới không, ngươi là Túc vương phi, ngươi thật sự đem biện pháp này nói cho đại bá mẫu ngươi biết, bà ấy..."
"Bà rất có khả năng hoài nghi ta cố ý đặt bẫy, một khi làm theo, ta cùng vương gia lập tức sẽ quạt gió thổi lửa?"
Phó Dung cười khổ tiếp nhận lời mẫu thân.
Là nàng nghĩ quá ngây thơ rồi, chỉ vì tìm được biện pháp bảo vệ mẹ con Phó Ninh mà cao hứng, đã quên hai tỷ muội cũng không phải chỉ là chị em dâu đơn giản, Từ Tấn cùng Thái Tử...
Nàng mím miệng lại, Trăn ca nhi khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ cũng không làm cho nàng thoải mái được.
Ba nữ nhi, Kiều thị đều hiểu, nhị nữ nhi đối phó với nam nhân nàng không phải lo lắng gì. Bất quá với chuyện khác thì có chút không thận trọng, không phải ngốc, là quá thành thật, một lòng vì tốt cho người thân, phương diện khác đều dễ dàng xem nhẹ. Cũng may nữ nhi không lỗ mãng, có chủ ý còn biết cùng nàng thương lượng.
Người nhà không phải là để hỗ trợ bày mưu tính kế sao?
Nhân lúc mình còn sống, Kiều thị cam nguyện tiếp tục chỉ điểm nữ nhi, đợi nữ nhi thật sự chu toàn mọi mặt, nàng cũng có thể triệt để yên tâm.
Thả Trăn ca nhi chơi trên giường, Kiều thị vỗ vỗ tay Phó Dung: "Ta biết ngươi mềm lòng, không chịu được người thân xảy ra chuyện. Như vậy, một lát ngươi chỉ cần cùng đại bá mẫu ngươi nói ngươi thấy mộng như vậy, bà ấy tin hay không thì tùy, ngươi mở miệng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cần hỗ trợ nghĩ kế."
Phó Dung bình phục một lát, dắt Trăn ca nhi đi đại phòng.
Lâm thị nghĩ như thế nào, làm như thế nào là việc của bà ấy, nàng không thể biết rõ Phó Ninh sẽ xảy ra chuyện lại không làm gì.
Đông cung là địa bàn của Thái Tử phi, đời trước Phó Ninh có thể bình an sinh ra Chương ca nhi, người bên cạnh hẳn là đều thực đáng tin, nhưng mang thai lần thứ hai thì vẫn bị người hại. Có lẽ là người bên cạnh nàng xảy ra vấn đề, có lẽ là Thái Tử phi thủ đoạn càng cao siêu, cho nên dù Phó Dung nhắc nhở Phó Ninh lưu ý, Phó Ninh tránh được Thái Tử phi một lần, chưa hẳn có thể né tránh lần thứ hai, biện pháp ổn thỏa nhất chính là để Phó Ninh xuất cung. Làm sao để Phó Ninh xuất cung, chỉ cần Lâm thị chịu tin nàng, bà ấy có thể nghĩ tới biện pháp thích hợp khác, cho dù Lâm thị không tin, bà ấy cũng sẽ nhắc nhở Phó Ninh, miễn cho Phó Dung phải đi Đông cung, nàng không muốn nhìn thấy Thái Tử, cũng không muốn chọc Thái Tử phi nghi kị.
Nói với Lâm thị giấc mộng của mình rồi Phó Dung liền hồi phủ.
Lâm thị cả đêm không tài nào ngủ ngon giấc.
Nàng không thương lượng cùng Phó Phẩm Xuyên, bởi vì nàng sợ trượng phu bởi vì Kiều thị, lập tức tin Phó Dung.
Nàng cũng không thể thương lượng với ai, chỉ có thể tự mình phán đoán.
Nghĩ tới nữ nhi có thể bình an sinh ra Chương ca nhi, Chương ca nhi hiện tại cũng yên lành, Lâm thị đối với cách làm người của Thái Tử phi vẫn tương đối tin tưởng. Có chủ ý, ngày kế Lâm thị đệ thiếp tiến cung, tự mình nhắc nhở Phó Ninh, chỉ nói mình mơ thấy ác mộng, khuyên Phó Ninh chú ý, không đề cập đến Phó Dung. Lâm thị tin tưởng Phó Dung có ý tốt, nàng chỉ là không muốn bởi vì mấy giấc mộng mà làm to chuyện, cho nên không nhắc tới Phó Dung, cũng tốt cho Phó Dung. Dù sao người biết càng nhiều càng dễ dàng truyền ra ngoài, Thái Tử phi biết được Phó Dung mộng như vậy, Thái Tử phi chắc chắn hận Phó Dung đầu tiên, đầu mâu nhắm thẳng nàng ấy.
Phó Dung nghe nói Lâm thị tiến cung, tới trung tuần cũng không thấy tin tức Phó Ninh xuất cung, nàng liền hiểu được, Lâm thị chỉ nhắc nhở Phó Ninh cẩn thận.
Phó Dung lo sợ bất an.
Từ Tấn mắt thấy nàng bất an, âm thầm mắng vài tiếng xứng đáng.
Chỉ là nhìn vài ngày hắn lại không đành lòng, đêm nay Phó Dung lại vô thức bực bội xoay người thì hắn đem người ôm vào trong ngực, "Còn vì giấc mộng kia mà lo lắng?"
Phó Dung bất ngờ, Từ Tấn thế nhưng nhớ việc này. Nàng giả trang gặp ác mộng, còn nói cho Từ Tấn nghe, một là vì thăm dò người khác có thể tin nàng mộng là thật hay không, hai là Từ Tấn tin thật, đợi sang năm Từ Tấn xuất chinh, nàng lại làm vài cái ác mộng cảnh báo hắn, hắn càng dễ dàng coi trọng. Lúc ấy Từ Tấn nghiêm túc cân nhắc ác mộng của nàng, nàng cũng đã hài lòng rồi, không phải nghĩ nhiều.
"Vương gia có phải cũng cảm thấy ta buồn lo vô cớ hay không? Phó Dung co vào trong hõm vai hắn, ủy khuất lại lúng túng hỏi.
"Không có, Nùng Nùng là hảo tâm." Từ Tấn trìu mến nhéo nhéo lỗ tai nàng. Lâm thị không tin nàng, nàng cũng không giận dỗi không quản việc này nữa, còn lo lắng hốt hoảng, chẳng phải là mềm lòng? May mắn nàng chỉ đối với người nhà mình như vậy, nếu là đối với ai cũng tốt thế, ví như đứa bé của Lệ phi kia nàng cũng muốn cứu, Từ Tấn mới không vui.
Hắn không thích nữ nhân ác độc, nhưng cũng không thích nữ nhân ngốc, lòng tốt tràn lan, Phó Dung như vậy vừa vặn.
"Đại bá mẫu không coi là chuyện to tát?"
Phó Dung nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ta cảm thấy tốt nhất là đem đại tỷ tỷ đón về, nhưng bà ấy..."
Hủ ca nhi ốm yếu, Thái Tử phi không muốn cho Phó Ninh sinh thêm nhi tử, thậm chí là muốn mạng của nàng, hơn nửa là tính toán vì tương lai đem Chương ca nhi ôm về dưới gối nàng, đợi nàng phát hiện Phó Ninh sinh nữ nhi, Phó Ninh sẽ không có nhi tử cậy vào, Thái Tử phi trong thời gian ngắn cũng sẽ không tìm Phó Ninh phiền toái.
"Nùng Nùng đã coi trọng việc này như vậy, ta giúp nàng nghĩ biện pháp." Từ Tấn ôn nhu ở bên tai nàng nói.
Phó Dung khiếp sợ ngồi dậy, "Vương gia thật muốn giúp ta?"
Phó Ninh là trắc phi của Thái Tử, Phó Dung cho rằng Từ Tấn nhiều lắm không phản cảm chuyện nàng nhắc nhở Phó Ninh, sẽ không chủ động muốn giúp đỡ. Ngược lại Từ Tấn hẳn là càng hài lòng nhìn thấy Đông cung sinh loạn mới đúng.
Từ Tấn như cũ nằm yên, bởi vì hai vợ chồng còn chưa thân thiết, trong phòng đèn đang sáng, hắn bình tĩnh mà thưởng thức biến hóa trên mặt Phó Dung, "Ta đã sớm muốn giúp nàng, bất quá nàng hiển nhiên càng tín nhiệm đại bá mẫu, căn bản không nghĩ tới muốn ta hỗ trợ, vậy ta cần gì tự đề cử mình?"
Trong lời nói có vị chua, nếu Phó Dung còn không ngửi thấy, cái mũi nàng hẳn có vấn đề.
Nhìn nam nhân trêu tức, Phó Dung không trêu ghẹo hắn, cũng không vội vã biện giải cho mình, bổ nhào vào lồng ngực Từ Tấn khóc lên, "Vẫn là vương gia đối với ta tốt, vương gia đối với ta tốt nhất..."
Hắn chịu tin nàng, chịu vì nàng giúp người hắn không quan tâm, nàng lại nghĩ hắn như vậy.
Từ Tấn lười biếng nằm, trước kia nàng khóc, hắn đau lòng, lần này nàng khóc, hắn cả người thoải mái.
Hắn là nam nhân của nàng, không đối tốt với nàng thì đối tốt với ai?
Hắn là nam nhân của nàng, nàng không tin hắn thì tin ai?
"Ta nói với nàng rồi, có phiền não gì thì nói với ta, chỉ cần là việc của nàng, ta đều nguyện ý giúp, nhớ kỹ giáo huấn lần này? Nếu lại có lần sau, nàng không tin ta lại đi xin người khác giúp đỡ, ta đây sẽ không quản nữa, nàng có khóc quỳ cầu ta, ta cũng sẽ không mềm lòng."
Hắn dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt nàng, miệng lại nói lời uy hiếp vô tình.
Phó Dung một chút cũng không tin, một bên lau lệ lên áo ngủ của hắn một bên khóc cười nói: "Ta không tin, vương gia đối với ta tốt như vậy, cho dù ta phạm sai lầm, vương gia khẳng định cũng luyến tiếc phạt ta, chàng không cần ngụy biện, ta hiện tại chân chân chính chính nhìn rõ ràng, ngoại trừ phụ thân ca ca, vương gia là nam nhân đối với ta tốt nhất."
Đệ đệ khẳng định cũng sẽ đối tốt với nàng, nhưng đệ đệ còn chưa lớn lên đâu.
Từ Tấn khóe miệng cười đột nhiên không còn, đem người đẩy ra ngoài: "Ta ở trong lòng nàng xếp thứ 3, vậy nàng đi tìm phụ thân, ca ca hỗ trợ đi."
Hắn thật sự tức giận, cứng rắn đem Phó Dung đẩy ra, xoay người nằm đưa lưng về phía nàng.
"Vương gia, ta không phải ý tứ kia a..." Phó Dung nào biết máu ghen hắn lớn như vậy, ngay cả người thân của nàng cũng muốn so đo, vội vàng nằm sấp trên người hắn dỗ dành.
Từ Tấn lại đẩy nàng ra.
Liên tục bị đẩy mấy lần, nhìn nam nhân căng cứng sườn mặt, nhắm chặt mắt phượng, Phó Dung cắn cắn môi, không một tiếng động thoát xiêm y, do dự một chút, lại bò qua, nửa đè lên người Từ Tấn, "Vương gia đừng nóng giận, chàng đối với ta tốt nhất được chưa?"
Từ Tấn trong lòng hừ lạnh, nàng dỗ người như vậy, xem hắn là Trăn ca nhi?
Đưa tay muốn đẩy nàng ra, ngoài ý muốn đụng phải cánh tay bóng loáng nhẵn mịn.
Khí lực bỗng chốc dường như biến mất, tay Từ Tấn nắm lấy nàng, luyến tiếc đẩy ra, cũng luyến tiếc thu hồi, lại không bỏ xuống được, dáng vẻ tùy tâm sở dục.
Phó Dung biết tâm tư của hắn, nhẫn nhịn xấu hổ, đem bàn tay của hắn từ trên cánh tay nàng chuyển ra trước người. Làm đến thế đã là quá nhiều, nàng không còn dũng khí làm tiếp, nằm đầu vai Từ Tấn, đem chuyện kế tiếp giao cho hắn. Trong lòng ít ít nhiều nhiều có chút bồn chồn, trên người nàng Từ Tấn còn nơi nào không chạm qua a. Thân thể này với hắn mà nói đã không còn mới mẻ đi? Hắn có thể không ăn bộ dáng này của nàng hay không?
Từ Tấn sao có thể không ăn?
Chính mình đã chạm qua nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy.
Hệt như trên cánh đồng hoang vu trong ngày thu vắng lặng đốt một mồi lửa, Từ Tấn xoay người lại, hung tợn thu thập nàng: "Lần này tha cho nàng, sau này còn lỡ lời, nàng dù thoát hết xiêm y cũng không tác dụng!"
Hắn tốt rồi, Phó Dung cũng dám nói lời dí dỏm, mắt nhắm lại, hai tay nắm chặt quần ngủ, yếu ớt hừ nói: "Đã không tác dụng, vương gia đừng thoát a..."
"Không thoát thì không thoát." Từ Tấn cười lạnh nói, chỉ khi dễ mặt nàng.
Lúc Phó Dung cho rằng hắn thật sự giận dỗi không tiếp tục thì Từ Tấn đột nhiên nắm chặt quần nàng, hung hăng kéo xuống, đồ ngủ đơn bạc nào chịu được khí lực lớn như vậy, không được mấy lúc thì rách thành hai nửa. Bàn tay to kia trừng phạt xông tới, Phó Dung toàn thân run rẩy, ngay sau đó cùng hắn kề sát nhau.
miệng nàng mở rộng, nhìn hắn không thể nói ra lời.
Từ Tấn hung hăng khi dễ nàng: "Còn dám tranh luận hay không?"
Phó Dung không dám, lắc đầu liên tục.
Lắc đầu cũng không tác dụng, Từ Tấn đêm nay tựa như biến thành người khác, dã man thô lỗ, cuối cùng Phó Dung từ trên trời rơi xuống, lại bất tri bất giác cảm nhận được đau nhẹ, đặc biệt là Từ Tấn chà lau cho nàng thì nàng nhịn không được hấp khí tránh né.
Từ Tấn nhíu mày, cúi đầu nhìn, thấy rõ ràng chỗ đó đáng thương thế nào, không khỏi hối hận, động tác càng mềm nhẹ, nhuyễn giọng dỗ nói: "Lần sau không như vậy nữa, Nùng Nùng đừng nóng giận?"
Hắn còn nhớ được tân hôn đêm đó, Từ Tấn không sợ sự tình khác chọc tới nàng, chỉ sợ nàng lại bởi vì những việc thế này thương tâm ủy khuất.
Đổi là ngày khác Phó Dung khẳng định sẽ tức giận, đêm nay nàng một chút cũng không ủy khuất, đợi Từ Tấn thu thập xong nằm xuống, nàng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, ôm hắn nói: "Vương gia đối với ta tốt, ta sẽ không tức giận..."
Nàng mềm mại như thế, Từ Tấn trong lòng khẽ động, được một tấc lại tiến một thước: "Vậy sau này chúng ta cũng đến thêm mấy lần như vậy?"
Ngẫu nhiên thay đổi đa dạng, cảm giác rất tốt.
Phó Dung không nói chuyện, dùng sức vặn một chút ở ngang hông hắn.
Từ Tấn toét miệng xin tha, đợi Phó Dung buông tay ra, hắn hôn nàng trừng phạt.
Chán ngấy một trận, Phó Dung hỏi tới chuyện nghiêm chỉnh: "Kia vương gia tính toán giúp đại tỷ tỷ như thế nào? Kỳ thật, nếu như không thuận tiện, hoặc là dễ chọc phiền toái cho vương gia, vương gia cũng không cần để ý, nói cho cùng chỉ là giấc mộng, đại tỷ tỷ được nhắc nhở, cẩn thận chút có lẽ sẽ không có việc gì."
Nàng biết vì hắn suy nghĩ, Từ Tấn trong lòng thoải mái, hôn nhẹ nàng nói: "Ta có chừng mực, sẽ tìm cơ hội ra tay, sẽ không tùy tiện hành động."
Hắn tốt như vậy, Phó Dung thật cẩn thận hỏi một câu trong lòng: "Vương gia không vui Thái Tử đi? Vậy ngươi vì sao còn muốn giúp hắn bảo vệ con nối dõi?"
Thái Tử luôn híp híp mắt háo sắc nhìn nàng, Phó Dung biết Từ Tấn đã sớm bất mãn.
Từ Tấn cười cười, "Ta giúp bọn họ là vì muốn làm nàng an tâm, nếu như không phải nàng, ta mới sẽ không quản chuyện bao đồng."
Hắn muốn đấu Thái Tử, một người trắc phi tính là gì?
Không quá mấy ngày, trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, Lệ phi mời cao nhân Trường Bình đạo trưởng ở Bạch Vân quan tiến cung trừ tà, tính được ra người tương khắc, mà người nọ đúng lúc là Phó Ninh. Gia Hòa đế sủng ái Lệ phi, liền lệnh cho Phó Ninh tạm về nhà mẹ đẻ, né qua chín chín tám mươi mốt ngày tương khắc rồi quay về Đông cung.
Phó Dung kinh hãi, sau khi Từ Tấn trở về hỏi hắn: "Đây đều là vương gia sắp xếp?" Tay của hắn đã đưa tới Lệ phi bên kia?
Từ Tấn xoa bóp cái mũi nàng: "Ta nào có loại bản lĩnh kia, đúng lúc gặp Lệ phi muốn mời đạo sĩ, ta sớm trước thu mua Trường Bình đạo trưởng. Nàng đi Hầu phủ lộ ra chân tướng đi, đừng để các nàng hiểu lầm đại tỷ tỷ nàng thất sủng."
Ngã một lần khôn hơn một chút, Phó Dung bĩu bĩu môi: "Đại bá mẫu có thể cho rằng ta cố ý đối phó Đại tỷ tỷ hay không a?"
Từ Tấn trấn an nói: "Bà ấy không ngốc như vậy."
Cũng bởi vì Lâm thị không phải kẻ ngu dốt, hắn mới muốn Phó Dung đi giải thích rõ ràng, miễn cho vợ chồng Phó Phẩm Xuyên cũng cho rằng hắn có sắp xếp bên người Lệ phi, có thể làm Lệ phi chú ý, hỏng mất chuyện của hắn