Ngồi trong xe nửa ngày, anh vẫn không có nhúc nhích, nếu như không phải đôi mắt đang chuyển động, chỉ sợ là nhìn rất giống một pho tượng.
Cho đến khi, điện thoại reo lên, mới kéo suy nghĩ của anh quay về.
Khi nhìn dãy số, Mục Chính Hi nghe luôn.
"A lô..."
"Biển số xe cậu bảo tôi tìm, là giả!" Kiệt Sâm ở trong điện thoại mở miệng.
"Giả!?" Nghe được điều này, Mục Chính Hi càng xác định một việc.
Đó chính là tin tức về tai nạn của Hạ Tịch Nghiên!
Không ai tự nhiên lại làm giả biển số xe.
"Được, tôi biết rồi!" Mục Chính Hi đáp lại, giọng nói rất trầm.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Kiệt Sâm ở trong điện thoại hỏi.
"Ừ!" Mục Chính Hi đáp lại, cũng không có nói kỹ càng.
"Mặc dù là biển số xe giả, nhưng mà tôi phát hiện ra một chuyện!" Kiệt Sâm ở trong điện thoại nói.
"Cái gì?!" Nghe được lời của Kiệt Sâm, Mục Chính Hi vội vàng hỏi.
"Biển số xe là giả, nhưng xe là thật!"
"Ý của cậu là?" Mục Chính Hi cau mày hỏi.
"Cậu còn nhớ xe của tên đó là gì không?" Kiệt Sâm hỏi.
Nghe được lời của Kiệt Sâm, lúc này Mục Chính Hi mới suy nghĩ lại: "Audi A6!"
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, mua xe đều có số se-ri, chỉ cần đi tra một chút, sau đó dùng phương pháp loại trừ cũng có thể tìm được người cậu muốn tìm!"
"Mặc dù phương pháp này hơi ngu ngốc, nhưng đây cũng chỉ là biện pháp duy nhất!"
Lời của Kiệt Sâm, như là đánh thức người từ trong giấc mộng vậy.
Mục Chính Hi nghe và thừa nhận đây là biện pháp duy nhất.
"Được, tôi biết rồi, cám ơn cậu Kiệt Sâm!"
"Hôm nào đi uống một ly!"
"Không thành vấn đề!"
Sau vài câu ngắn ngọn, Mục Chính Hi cúp điện thoại.
Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho một số khác, sau khi nói xong, anh cúp, ngồi ở chỗ đó, lúc này mới hơi thả lòng, ít nhất, cũng có một chút hy vọng.
Mà Tống Kỳ ở bên kia.
Cũng như vậy, sau khi ra khỏi khách sạn, anh lập tức lái xe đi, vừa đi, vừa gọi điện thoại.
"Mike, giúp tôi tra tất cả những người tiếp xúc với Hạ Tịch Nghiên, nhất là những người từng có thù oán với cô ấy, tốc độ phải nhanh lên!" Tống Kỳ cầm điện thoại nói từng chữ, nhìn ra được, anh cũng rất căng thẳng.
Cũng không khác bao nhiêu với tâm trạng của Mục Chính Hi.
Sau khi bàn giao xong, Tống Kỳ lái xe đi.
Đêm này, nhất định là một đêm không ngủ...
Không bởi vì điều gì khác, chỉ bởi vì một người phụ nữ tên Hạ Tịch Nghiên.
Mà bên kia.
Lông mi dài của Hạ Tịch Nghiên động một chút, từ từ mở mắt.
Cảm thấy, đầu hơi nặng.
Nhưng mà sau khi giãy giụa, cô mới từ từ mở mắt ra.
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà xa lạ.
Hạ Tịch Nghiên cau mày, đây là đâu?
Đây không phải là nhà của cô!
Không phải cô đang dự tiệc khai trương của Tống Kỳ sao?
Nhưng tại sao lại ở đây?
Nghĩ đến đây, đầu cô vẫn hơi choáng váng, muốn đưa tay ra xoa đầu, nhưng lại phát hiện ra tay lại không động đậy được.
Cau mày, nhìn theo tầm mắt, lúc này mới thấy tay chân mình bị trói.
Một lúc kia, Hạ Tịch Nghiên sững sờ.
Có một sự thật không hay là cô bị bắt cóc!
Bắt cóc!
Nghĩ đến đây, cô mới nhớ ra lúc ở trong tiệc rượu của Tống Kỳ, ban đầu là định đi vào nhà vệ sinh, nhưng cũng không nghĩ đến, vừa mới đi vào lối rẽ, thì có một người từ phía sau đi đến, dùng vật gì đó bịt miệng và mũi cô, ban đầu cô còn muốn giãy giụa, nhưng mà sau khi ngửi được mùi kia, cô lại ngất đi.
Bây giờ nghĩ lại, cô bị ngất đi bởi etanol.
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu nhìn khắp bốn phía, một căn phòng gia đình rất lớn với trang trí theo phong cách Trung Hoa, trông rất hoành tráng.
Nếu như bắt cóc cô, sao lại không có một người trông coi vậy?
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ, nhưng khi nhìn thấy phòng không có ai, cô bắt đầu nghĩ cách chạy trốn, cố gắng ngồi dậy khỏi dường, tìm đồ muốn cắt đứt dây trối, nhưng mà nhìn xung quanh căn phòng, trừ đồ gốm kia thì cũng chả còn gì cả.
Hạ Tịch Nghiên bắt đầu suy nghĩ, nếu như cô đập đồ gốm, liệu có kéo người đến không?
Lúc cô đang suy nghĩ, lúc này, cửa có tiếng động.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, sau đó vội vàng nằm ở trên dường tiếp tục giả vờ hôn mê.
Cô phải nhìn xem là ai.
Cô vừa mới nằm xuống, lúc này, cửa lập tức bị mở ra.
Nghe thấy tiếng bước chân, không chỉ đi một mình.
"Sao rồi? Cô ấy tỉnh chưa!?" Một người đàn ông mở miệng hỏi.
"Chúng ta vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, chắc là vẫn chưa tỉnh lại!" Vừa nói, người nọ nhìn Hạ Tịch Nghiên nằm ở trên dường , càng tự kết luận.
Nghe được lời của gã, người nọ từ từ nhìn về phía dường dường.
Hạ Tịch Nghiên nằm ở trên dường dường, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, thật may là vừa nãy chưa có đưa ra quyết định kia, nếu cô thật sự đập vỡ đồ gốm, sợ là cô cũng không có chạy được, bọn họ sẽ trông giữ càng thêm nghiêm ngặt.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên cực muốn mở mắt xem người nọ là ai, sao lại bắt cóc cô, nhưng mà cô cũng không dám, nếu như bị bọn họ phát hiện, cô xong đời.
Nằm ở trên dường dường, Hạ Tịch Nghiên nhìn giống như là còn đang ngủ vậy.
Hai người đi đến, nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên vẫn còn ngoan ngoãn nằm ở đó, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh.
"Tổng giám đốc Hà, chúng ta làm như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?" Lúc này, người ở bên hỏi.
Tổng giám đốc Hà?
Nghe được từ này, Hạ Tịch Nghiên đầu tiên là sợ hãi.
Nghĩ đến tổng Tổng Giám đốc Hà ở trong bữa tiệc của Tống Kỳ, là tên đó sao?
Hạ Tịch Nghiên rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại không thể!
Cô cố gắng chịu đựng, nằm ở chỗ đó. Loading...
"Sợ cái gì? Chúng ta cũng không có giết cô ấy, chỉ là dạy cho cô ấy một bài học nhỏ!" Vừa nói, khóe miệng tổng Tổng Giám đốc Hà nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Nhưng mà chúng ta làm như vậy... Có được tính là bắt cóc không?" Thủ hạ lo lắng hỏi.
"Bắt cóc? Chuyện này có ai biết sao?" Lúc này, tổng Tổng Giám đốc Hà lạnh lùng hỏi.
"Nhưng mà..."
"Cô ta lại dám trêu chọc tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được việc như này!" Tổng Tổng Giám đốc Hà nói từng chữ, sau đó miệng lại nhếch lên nụ cười bình tĩnh: "Cậu yên tâm, chờ sau khi tôi dạy dỗ cô ta xong, cô ta không dám nói ra đâu, cũng không dám đi báo cảnh sát!" Tổng Tổng Giám đốc Hà vô cùng khẳng định và chắc chắn.
Nghe lời của tổng giám đốc Hà, thủ hạ yên tâm gật đầu: "Dạ dạ dạ..."
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng có người chĩa vào chuyện có chúng ta, bảo là cô ta bảo tôi làm như vậy, yên tâm, chuyện này, chỉ cần làm cho tốt, chúng ta đều sẽ bình an vô sự!"
"Tôi biết rồi!"
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy lạnh cả cười, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
"Được rồi, trông coi người cẩn thận cho tôi, tỉnh lại thì báo cho tôi!" Tổng Tổng Giám đốc Hà nói.
"Vâng, tôi biết rồi!"
Nói xong, bọn họ lại nhìn Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh, xoay người rời đi.
Thủ hạ cũng đi theo.
Nghe thấy bước chân của bọn họ xa dần, Hạ Tịch Nghiên lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Lúc thấy gò má tổng giám đốc Hà, trong lòng Hạ Tịch Nghiên lúc này lộp bộp.
Xem ra, thật sự là tên đó!
Cô cho rằng ở trong tiệc rượu, tên đó không nhìn thấy cô, không ngờ rằng...
Lời của gã vừa rồi, là có người để gã làm vậy, sẽ là ai?
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ, nhìn cánh cửa đóng lại, lúc này cô mới hoàn toàn mở mắt.
Nhìn trần nhà, nghĩ lại mấy lời vừa rồi của tổng giám đốc Hà, xem ra, gã cũng không muốn mạng của cô, chỉ là muốn cô khó xử, không thể nào sống nổi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tịch Nghiên hoảng sợ, nằm ở chỗ đó, nhìn bốn phía xung quanh, suy nghĩ chạy đi kiểu gì.
Không thể nghi ngờ, trong phòng này không có bất kỳ thứ có thể liên lạc được, chứ đừng nhắc đến điện thoại.
Bây giờ cô không thể hoảng sợ, chỉ có thể khiến cho mình bình tĩnh lại.
Cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ.
Tay bị trói thì không có sao, chủ yếu nhất là chân, cô ấy không thể nào đi được.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên di chuyển, ngồi dậy trừ bên giường, suy nghĩ xem trên giường có đồ gì không, để có thể bảo vệ bản thân mình được.
Cô nhích người xuống đất một chút, tốc độ còn chậm hơn cả ốc sên, tìm đồ ở trong phòng.
Nhưng chưa đi được mấy bước, lúc này, cửa bị đẩy ra.
Nghe được tiếng động, Hạ Tịch Nghiên không có thời gian kịp trở về dường, quay đầu, người nọ đã nhìn thấy.
"Cô đang làm gì? Muốn chạy trốn sao?" Vừa nói, người kia chạy qua, bắt lấy Hạ Tịch Nghiên: "Cô đang làm gì?"
Hạ Tịch Nghiên nhìn người trước mặt, nghe giọng nói, chắc là người vừa nãy đi vào cùng tổng giám đốc Hà.
"Anh là ai? Sao tôi lại ở đâu? Các người trói tôi như vậy, đây là bắt cóc, là phạm pháp!" Hạ Tịch Nghiên nhìn người kia nói từng chữ một.
Quả nhiên, sắc mặt của người kia thay đổi.
"Bớt nói nhảm đi, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn một chút!" Vừa nói, gã vừa bắt Hạ Tịch Nghiên, đẩy cô lên dường .
Hạ Tịch Nghiên cũng không tức giận, mà nhìn chằm chằm người kia: "Xem ra, anh không hề sợ phạm pháp!"
Người kia nhìn Hạ Tịch Nghiên, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ lạnh lùng cảnh báo: "Cô nên thành thật ở đây đi, nếu không, cô chờ xem!"
Vừa nói, gã cầm điện thoại di động bước sang một bên.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở trên dường, nhìn gã gọi điện thoại, con mắt hơi híp lại.
"Này, cô ta tỉnh rồi..."
"Vâng!"
"Được, tôi biết rồi!"
Chỉ nghe thấy gã cười nói hai câu, sau đó cúp.
Quay đầu lại, Hạ Tịch Nghiên ngồi ở trên dường: "Nếu như không có chuyện gì, vậy cứ thành thật, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, bởi vì cô không trốn thoát được!"
"Bị bắt cóc, muốn chạy trốn là điều bình thường, chẳng nhẽ anh thật sự nghĩ tôi yên lặng mà ngồi chờ chết sao!?" Hạ Tịch Nghiên nhìn gã hổi ngược lại, giọng không nhanh không chậm, ngược lại hơi chế nhạo.
Người kia nghe được, nhìn bộ dáng Hạ Tịch Nghiên không căng thẳng chút nào, ngược lại là gã hơi sợ.
"Vậy tôi nói cho cô biết, cô căn bản không có trốn được, không cần phải kiên cường làm gì đâu!"
"Tại sao lại bắt cóc tôi?" Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên nhìn gã hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời, nhưng vẫn hỏi gã.