"Tại sao lại bắt cóc tôi?" Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên nhìn anh ta hỏi, tuy biết rõ tại sao, nhưng vẫn hỏi anh ta.
Người đó sửng sốt, nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi nói: “Muốn trách thì trách cô đắc tội ông chủ của chúng tôi thôi!"
"Ông chủ của bọn anh là ai?" Hạ Tịch Nghiên lập tức hỏi.
"Tất nhiên là Hà..." Vừa nói một nửa, người đó bỗng nhiên dừng lại, có vẻ nhận ra mình nói nhiều quá, nhìn Hạ Tịch Nghiên, sắc mặt không vui: “Cô đắc tội với ai, cô không biết sao?"
Hạ Tịch Nghiên không trực tiếp trả lời, mà nhìn anh ta, sắc mặt bình tình: “Anh nói là Tổng Tổng Giám đốc Hà sao?"
Người nọ đổi sắc mặt: “Tôi nói khi nào?"
"Ban nãy đó!" Hạ Tịch Nghiên rất bình tĩnh nói, nhìn người đó, ung dung thong thả, hiện tại người khẩn trương lại là người đó.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, sắc mặt anh ta cực kì khó coi, Tổng Tổng Giám đốc Hà đã dặn dò anh ta, bảo anh ta đừng có nói bậy bạ.
"Cô nói bậy!" Lúc này, người đó nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi gào lên.
Sắc mặt của anh càng giúp Hạ Tịch Nghiên khẳng định một chuyện.
Anh ta rất chột dạ, sợ hãi.
"Tôi không nói bậy, chính anh cũng rõ ràng, anh nói, nếu như Tổng Tổng Giám đốc Hà biết anh bán đứng ông ta, anh nói chuyện sẽ ra sao đây nhỉ?" Hạ Tịch Nghiên nhàn nhạt nhìn anh ta hỏi.
"Cô nói nhăng nói cuội gì đó?" Lúc này, người nọ giận dữ, nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hét lên.
"Anh nói hay không nói, thì ông ta cũng đến gặp tôi, đến lúc đó, tôi biết là ai, vậy có thể đổi tội cho anh!" Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta, nói từng chữ một.
Lời nói của Hạ Tịch Nghiên có đạo lí, hơn nữa, anh ta biết rõ Tổng Tổng Giám đốc Hà là một người rất đa nghi, nếu Hạ Tịch Nghiên nói với ông ta, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách sa thải anh ta, sa thải là chuyện nhỏ, chỉ sợ...
Nghĩ tới đây, anh ta không dám nghĩ tiếp, mà nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Rốt cuộc cô muốn sao?"
"Đơn giản lắm, tôi muốn biết đây là đâu!" Hạ Tịch Nghiên lạnh nhạt nhìn anh ta nói.
"Không thể!" Người nọ quả quyết nói.
"Được rồi, vây tôi sẽ nói với Tổng Tổng Giám đốc Hà rằng anh bán đứng ông ta, thậm chí vì sợ rước họa vào thân nên muốn thả tôi đi..." Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta âm u nói.
"Cô..." Người nọ nhìn Hạ Tịch Nghiên, ánh mắt trợn to, nhưng không biết làm gì cô.
"Thật ra cũng rất đơn giản, tôi chỉ muốn biết đây là đâu. Bây giờ tôi bị các anh trói lại, muốn chạy trốn cũng không chạy được. Dù anh nói cho tôi, cũng chẳng liên quan gì, tôi cũng không chạy được!" Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta lạnh nhạt nói, vừa đấm vừa xoa là cách mà Hạ Tịch Nghiên am hiểu nhất.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói thế, người nọ nhíu mày suy nghĩ: “Sao tôi phải tin cô chứ?"
"Anh có thể không tin, nhưng anh không tin năng lực của mình luôn sao? Tay chân tôi đều bị trói lại, anh thấy tôi chạy được không?" Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta rồi hỏi ngược lại.
Nói ra những lời này, ít nhiều khiến người nọ hài lòng phần nào.
Anh ta tất nhiên tin tưởng năng lực của mình rồi!
"Được, vậy tôi nói cho cô, dù sao cô cũng không chạy được, nhưng cô nói rồi đó, nếu tôi nói cho cô biết, cô không được nói cho Tổng Tổng Giám đốc Hà!" Người nọ nhìn cô rồi cảnh cáo.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên giường, gật đầu: “Được, tôi thề, nhất định không nói!"
Nhìn bộ dạng chân thành của Hạ Tịch Nghiên, cuối cùng người nọ cũng nói: “Đây là khu Nam Sơn!"
Khu Nam Sơn?
Nghe thấy cái tên này, Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, hơn nữa bây giờ cũng trở thành khu phát triển trọng điểm rồi.