Suy nghĩ một chút, tổng giám đốc ngẩng đầu: "Tổng giám đốc Mục, tổng giám đốc Tống, tôi có suy nghĩ này, nhưng không biết nên hỏi không!"
"Nói!" Tống Kỳ mở miệng.
"Hay là, Hạ Tịch Nghiên quen những người đó, cho nên..."
"Câm miệng!" Lời của giám đốc còn chưa nói hết, Mục Chính Hi tức giận gào lên.
Sắc mặt Tống Kỳ cũng vô cùng khó coi.
Lúc này, Mục Chính Hi hung ác mở miệng: "Tổng giám đốc, ông bây giờ vì khách sạn các ông mà đùn đẩy trách nhiệm sao?"
"Không không, ý tôi không phải như này, tổng giám đốc Mục... Chẳng qua là tôi nghe thấy giám đốc vừa nói, cô Hạ nhìn rất giống uống say, cho nên có phải là đi cùng bạn..."
"Tôi bảo ông câm miệng, ông nghe rõ chưa!" Lúc này, Mục Chính Hi nổi giận gầm lên.
Tổng giám đốc thật sự sợ hết hồn.
Ngay cả Tống Kỳ cũng sững sờ, không nghĩ rằng Mục Chính Hi lại tức giận, có thể thấy được anh quan tâm đến Hạ Tịch Nghiên...
Lúc này, khóe miệng Mục Chính Hi xuất hiện tia cười lạnh.
"Tổng giám đốc, ông biết cô Hạ bị bắt cóc là ai không?"
Tổng giám đốc không biết tại sao Mục Chính Hi lại nói như vậy, theo bản năng mở miệng hỏi lại: "Ai cơ!?"
"Thiên kim của tập đoàn Hạ thị, cũng là vợ của Mục Chính Hi tôi!" Mục Chính Hi nói từng chữ.
Mặc dù là vợ trước, nhưng theo Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên chính là vợ của anh.
Tống Kỳ nghe được câu này, rất không vui, nhưng cũng lười nói, cho dù nói nhiều, cũng chỉ tạo thêm vết nhơ cho danh tiếng của Hạ Tịch Nghiên.
Quả nhiên, sau khi tổng giám đốc nghe được câu này, ngây người, nhìn bọn họ và không biết nói lời gì.
Mặc dù chỉ là suy đoán, cũng không có ý gì khác, nhưng mà nhìn ra, Mục Chính Hi thật sự nổi giận.
"Cho nên, tổng giám đốc, ông suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như Hạ thị và Vân Duệ cùng nhau chèn ép mấy người, khách sạn của mấy người thành ra thế nào chắc ông cũng biết rõ!"
Nghe vậy, tổng giám đốc sợ hãi: "Tổng giám đốc Mục!"
"Tôi hy vọng trong vòng hai ngày, sẽ nhận được tin tức, nếu không, chắc hẳn mấy người cũng biết được hậu quả!" Nói xong, Mục Chính Hi cũng không nói thêm gì nữa, rời đi.
Tổng giám đốc đứng ở chỗ đó không biết phải làm sao.
Rất rõ ràng, những lời của Mục Chính Hi đã khiến ông ta sợ hãi. Loading...
Tống Kỳ nhìn tổng giám đốc: "Tôi cũng mong sớm được tin tức!" Anh cũng không nói thêm cái gì, nhưng dáng vẻ thân sĩ kia, cũng để cho tổng giám đốc biết được kết quả, đó là anh cũng sẽ tham dự vào trong đó.
Nếu như không có tin tức của Hạ Tịch Nghiên, bọn họ sẽ đến chèn ép khách sạn của bọn ông...
Tống Kỳ cũng xoay người rời đi.
Tổng giám đốc đứng đó hồi lâu mới lắc đầu nguầy nguậy, định đi tìm cấp trên để bàn chuyện này.
Mà bên ngoài.
Sau khi Mục Chính Hi lên xe, đấm một quả cực mạnh vào tay lái.
Hôm nay, anh nên đi cùng, nếu không cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.
Khi đang suy nghĩ, trong đầu anh xuất hiện thoáng qua hình ảnh.
Đó là lúc anh và Hạ Tịch Nghiên đều ở trên sân thượng, bỗng nhiên Hạ Tịch Nghiên kéo anh trốn đi...
Cô đang trốn người!
Nghĩ đến đây, con mắt Mục Chính Hi càng sâu hơn, có phải có liên quan đến chuyện này?
Người nào lại khiến Hạ Tịch Nghiên phải trốn?
Càng nghĩ càng sai.
Lúc ấy anh chỉ muốn chất vấn người đàn bà kia, không có suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy anh quá sơ suất!
Mục Chính Hi nắm chặt tay thành quả đấm, không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt, thấy hối hận khi mà lúc ấy không có nghĩ ra.