“Chúng ta đang về nhà.” Dương Tầm Chiêu khẽ đảo mắt nhìn cô, nói quay về như là chuyện đương nhiên.
“Em muốn về nhà họ Đường.” Hàn Nhã Thanh muốn đấu tranh một chút, mặc dù cô cũng cảm thấy chuyện này là vô vọng.
“Về nhà họ Đường? Sau đó thì sao?” cậu ba Dương hơi nhướng mày, trong giọng nói có vẻ nguy hiểm.
“Hả?” Hàn Nhã Thanh khó hiểu, nhìn anh.
“Hôm qua, em nói sẽ về nhà họ Đường nghỉ ngơi, kết quả là em lén lút đi gặp Dương Bạc Vệ, hôm nay, nói muốn về nhà họ Đường nghỉ ngơi, kết quả là em lại lén lút đi gặp Viên Quân Doanh, lần này để em trở về rôi em định lén lút đi gặp ai nữa?”
Hàn Nhã Thanh: ”...”
Lời này của anh nghe có vẻ phi logic nhưng mà cô không thể phản bác lại được một câu.
“Cho nên, từ hôm nay trở đi, em sẽ ở cùng với anh.” Sau đó, cậu ba Dương lập tức đưa ra quyết định của anh, rõ ràng chính là đã sớm lên kế hoạch từ trước rồi.
Hàn Nhã Thanh: “...”
“Anh Dương, ý của anh là chúng ta chưa kết hôn đã sống chung?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, chớp chớp mắt: “Ông bà ngoại sẽ không đồng ý.”
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo càng không đồng ý.
“Bây giờ đi lấy giấy đăng ký kết hôn.” Cậu ba Dương cảm thấy chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
“Cứ như vậy đi kết hôn, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật.
Cậu ba Dương, anh nên xem xét làm thế nào để dỗ con trai anh đi, lần này, anh đã hoàn toàn đắc tội con trai anh rồi.
Đợi khi nào anh dỗ được con trai vui vẻ trở lại thì lúc đó bàn đến chuyện kết hôn cũng không muộn.
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại, khóe môi liền giật giật.
Hàn Nhã Thanh nhìn cậu ba Dương một cái rồi mới nghe máy.
“Mẹ, khi nào mẹ mới về nhà?” Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói của bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã truyền đến.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi, bạn nhỏ Đường Minh Hạo càng lúc càng tức giận.
Dương Tầm Chiêu không nhận ra nó, còn bắt cóc mẹ nó đi, vì vậy nó nhất định phải cướp mẹ về.
“Mẹ...” Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng nói trân ngập sự tức giận của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, cô đang nghĩ xem phải trả lời thế nào để xoa dịu bạn nhỏ Đường Minh Hạo.
“Mẹ đem con và em gái ném ở trong nhà không thèm quan tâm là không đúng, con và em gái vẫn chưa đủ năm tuổi đâu, chúng con cần được yêu thương, ban ngày mẹ không ở nhà, ban đêm cũng không về nhà, đối với sự trưởng thành của con và em gái sẽ có hại, những đứa trẻ thiếu tình yêu thương rất dễ mắc phải những khiếm khuyết về nhân cách.” Ở đầu dây bên kia, bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp ngắt lời Hàn Nhã Thanh.
Mục đích của Đường Minh Hạo rất rõ ràng, đó là cô phải về nhà.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Liệu bạn nhỏ Đường Minh Hạo sẽ thiếu tình yêu thương? Sẽ khiếm khuyết về nhân cách sao?
Đó là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
“Mẹ, nếu mẹ lại đi theo ông ấy, tối nay không về nhà, con sẽ không tha thứ cho mẹ.” Khi bạn nhỏ Đường Minh Hạo nói ra lời này, giọng điệu mang theo sự không hài lòng, còn có cả kiên định.
Dương Tầm Chiêu không nhận ra nó thì thôi, nó mới không thèm đâu!!
Nhưng mà bây giờ mẹ vì Dương Tầm Chiêu, cả ngày lẫn đêm đều không về nhà, càng ngày càng ít quan tâm đến nó và em gái.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo bày tỏ chính mình đang rất tức giận!!
Nghe Đường Minh Hạo nói vậy, Hàn Nhã Thanh không nói nên lời, trong khoảng thời gian này, quả thật cô ít quan tâm đến hai đứa trẻ.
Làm một người mẹ, như vậy là không đúng bổn phận.
“Mẹ, nếu hôm nay mẹ lại đi theo Dương Tầm Chiêu, con và em gái sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.” Có lẽ Đường Minh Hạo thấy sức mình còn chưa đủ, cho nên, nó lại kéo cả em gái ra ngoài.
“Được, biết rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, một bên là người đàn ông của cô, một bên là con trai của cô, cô phải lựa chọn kiểu gì đây?
“Hôm nay em nhất định phải về nhà họ Đường.” Hàn Nhã Thanh vẫn lựa chọn con trai, bởi vì con trai tức giận, cần phải an ủi.
“Nhất định phải về?” Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, vừa nấy cô nghe máy, cơ bản là không nói cái gì, nhưng sau khi cúp điện thoại lại nói muốn về nhà.
Cuộc điện thoại này là của ai mà có thể khiến cô gấp gáp muốn về nhà như vậy?
Còn nhất định phải về nhà?
Hàn Nhã Thanh còn chưa trả lời câu hỏi của anh, điện thoại lại đổ chuông một lần nữa.
Hàn Nhã Thanh thấy đây là số của bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho ông nội, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nghe máy: “Bác sĩ Lý, làm sao vậy? Có phải ông nội tôi xảy ra chuyện gì không?”
“Cô Hàn, cô mau chóng đến bệnh viện đi, tình huống của ông cụ đang chuyển biến xấu.” Trong giọng nói của bác sĩ Lý rõ ràng có sự lo lắng.
Mặc dù cậu ba Dương không nghe thấy bác sĩ Lý nói gì, nhưng anh vẫn đoán được một chút, cho nên anh nhanh chóng thay đổi phương hướng, lái xe chạy về phía bệnh viện.
“Tại sao lại như vậy? Lần trước tôi tới thăm, ông nội vẫn còn rất tốt mà.” Hàn Nhã Thanh lo lắng, tay cầm điện thoại không khỏi run lên.
Bác sĩ từng nói, nếu bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, chỉ sợ sẽ...
“Hôm nay, chú hai của cô đến đây thăm ông cụ Hàn, không biết chú hai của cô nói cái gì làm cho ông cụ...” Bác sĩ Lý ngập ngừng nhưng rồi vẫn nói ra chuyện hôm nay.
Hai mắt Hàn Nhã Thanh nheo lại, Hàn Trung Dung, tốt, rất tốt!!
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, vẻ mặt u ám, mím chặt môi, không nói lời nào.
Khi Hàn Nhã Thanh chạy tới bệnh viện, ông cụ đang được cấp cứu.
Hàn Trung Dung đang đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, ông ta vốn dĩ muốn rời đi nhưng mà bác sĩ lại kéo ông ta lại, yêu câu ông ta phải ký tên, hơn nữa tình huống vừa rồi của ông cụ thật sự khiến cho ông ta sợ hãi.
Hàn Trung Dung nhìn thấy Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đi tới bên này, ông ta theo bản năng rụt chân lại.
“Ông đã nói gì với ông nội tôi?!” Hàn Nhã Thanh lạnh lùng nhìn ông ta.
“Tao không nói cái gì cả, tao chỉ nói là chúng mày ép tao tới bước đường cùng, đây là lỗi của chúng mày, không thể trách tao được.”
Hàn Trung Dung trực tiếp đáp trả.
“Mau cút đi.” Hàn Nhã Thanh khẽ quát, trong trường hợp này, cô không muốn tranh luận với Hàn Trung Dung.
Dương Tầm Chiêu ở đây, hiển nhiên là Hàn Trung Dung rất sợ hãi, cho nên cũng không dám phản bác mà nhanh chân rời đi.
Một tiếng sau, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
“Bác sĩ Lý, ông nội tôi sao rồi?” Hàn Nhã Thanh thấy bác sĩ Lý đi ra thì vội vàng hỏi, lúc này trong giọng nói của cô tràn ngập sự lo lắng.
“Cô Hàn yên tâm, tình hình của ông cụ Hàn đã ổn định, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.”
Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm, may là không sao, may là không có chuyện gì.
“Sau này không được cho Hàn Trung Dung đến phòng chăm sóc đặc biệt.” Hàn Nhã Thanh không biết Hàn Trung Dung và ông nội nói cái gì, nhưng mà cô nhất định sẽ không cho phép loại chuyện này lại xảy ra một lần nữa.
Khi Đường Minh Hạo trở về nhà họ Đường, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa về, bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất không hài lòng, rất tức giận, cho nên...