Hàn Nhã Thanh đang định nói gì đó thì thấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo tối sầm mặt mày bước lên xe, sau đó đóng sập cửa xe lại thật
mạnh.
Xuyên qua cửa sổ xe, Hàn Nhã Thanh có thể nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ của Đường Minh Hạo.
Điện thoại đột nhiên có âm báo tin nhắn, là một đoạn tin nhắn thoại, vừa nấy cô mới mở âm lượng, thoát khỏi chế độ im lặng.
Hàn Nhã Thanh mở điện thoại ra, đập vào mắt cô là tin nhắn thoại của Đường Minh Hạo gửi tới: “Mẹ, con không muốn nhận ông ấy.”
Hàn Nhã Thanh cũng không muốn quan tâm đến nữa, chỉ là cảm thấy hơi buồn cười, dù sao Đường Minh Hạo vẫn còn là một đứa trẻ.
“Ông ấy không có mắt, con không thích.” Hàn Nhã Thanh lại nhận được tin nhắn thứ hai của Đường Minh Hạo.
Có vẻ bạn nhỏ Đường Minh Hạo thật sự tức giận, hơn nữa còn là vô cùng tức giận.
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu một chút, rất muốn cười, anh Dương, con của anh không thích anh, vậy thì làm sao bây giờ?!
Nói thật ra, cô cũng rất khó chịu, rõ ràng vừa nãy anh có nhìn về phía Đường Minh Hạo, vậy mà lại không phát hiện ra cái gì.
Hay là anh thật sự không có mát?!
Hàn Nhã Thanh biết rất rõ, Dương Tầm Chiêu làm những việc kia là vì cô cho nên bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã sớm công nhận anh, hơn nữa còn rất là sùng bái.
Vì vậy, thật ra hôm nay bạn nhỏ Đường Minh Hạo tới đây chính là muốn nhận ba, hoặc là nói hôm nay, Đường Minh Hạo đến để giúp đỡ Dương Tầm Chiêu, hẳn là Đường Minh Hạo không yên tâm việc Viên Quân Doanh hẹn cô ra ngoài.
Cô nghĩ chuyện cô ở chỗ này chắc cũng là do Đường Minh Hạo nói cho Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà, kết quả này hoàn toàn không giống với những gì Đường Minh Hạo mong muốn.
Ôi, cậu ba Dương, anh biến thành người mù từ lúc nào vậy?
Sau này đi ra ngoài, cô có thể nói là không quen biết anh được không?!
Đây chắc chắn là cậu ba Dương giả?!
“Hàn Nhã Thanh, ánh mắt này của em là sao?” Cậu ba Dương thấy cô nhìn anh như vậy, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt này của cô là có ý gì?
“Em đang ghét bỏ anh?” Sao anh lại có cảm giác cô đang ghét bỏ anh nhỉ?
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, cậu ba Dương này cũng không phải không có mắt nha, lần này lại có thể thấy rõ như vậy.
Lúc nãy, Đường Minh Hạo gửi cho cô tin nhắn, nói rằng nó không muốn nhận Dương Tầm Chiêu, bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng là rất tức giận.
Ôi, cậu ba Dương, anh mà còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ mất con trai thật đấy!
“Chuyện vừa rồi còn chưa nói cho rõ ràng đâu, em còn dám ghét bỏ anh.” Thấy cô im lặng, sắc mặt cậu ba Dương có vẻ không được hài lòng.
“Làm sao em có thể ghét bỏ anh chứ, anh khôi ngô tuấn tú, vừa đẹp trai lại vừa có tiên... Hàn Nhã Thanh nhìn anh nở nụ cười khen ngợi, chỉ là ở dưới đáy lòng vẫn không nhịn được bổ sung thêm một câu.
Đó là đôi khi không có mắt mà thôi!!
“Hừ, em còn có thể nói cho có lệ hơn nữa được không?” Cậu ba Dương nghe cô cường điệu lên khen anh như vậy thì trực tiếp liếc mắt trừng cô một cái, giả muốn chết.
Nhưng mà, cơn giận trong lòng vừa mới bốc lên đã hoàn toàn biến mất.
Dương Tầm Chiêu khởi động xe, lái xe rời đi, lúc đi ngang qua xe của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, anh cũng không nhìn thấy gì cả.
Lúc ở bên ngoài, anh còn không phát hiện ra Đường Minh Hạo chứ đừng nói đến bây giờ.
Mọi suy nghĩ của cậu ba Dương đều tập trung trên người phụ nữ của anh, những thứ khác đối với anh đều là không khí.
Đều là không khít!
Cho nên đối với anh mà nói, việc không phát hiện ra Đường Minh Hạo là một chuyện hết sức bình thường.
Đường Minh Hạo thấy Dương Tầm Chiêu lái xe rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn đen lại.
Dương Tầm Chiêu đúng là bị mù rồi!!
Người mù như vậy, nó thật sự ghét bỏ, vì vậy nó quyết định sẽ không nhận anh nữa.
Nhưng mà, Đường Minh Hạo càng nghĩ càng giận, thằng nhóc im lặng ngồi trên xe, vẻ mặt u ám trông hơi đáng sợ.
“Cậu chủ nhỏ, cô chủ đi rồi, vậy bây giờ chúng ta...” Chú Lý thấy dáng vẻ hiện tại của Đường Minh Hạo như vậy thì hơi sợ, nhưng mà cô chủ đã đi rồi, bọn họ cũng không thể ở lại nơi này mãi được.
Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Dương Tầm Chiêu vừa mới rời đi, buồn bã nói: “Về nhà thôi.”
Sau đó sẽ tìm một người ba mới. Hừ!!
Dương Tầm Chiêu lái xe không nhanh, Hàn Nhã Thanh không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau, thằng nhóc nhà cô vẫn còn ở đằng sau đấy.
Nhưng mà, có chú Lý ở bên cạnh cũng khiến cho Hàn Nhã Thanh yên tâm.
Bây giờ thằng nhóc nói không muốn nhận Dương Tầm Chiêu, lại còn đang tức giận cho nên cô càng không thể nói chuyện này với Dương Tầm Chiêu.
Việc này cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách Dương Tầm Chiêu mù.
“Còn nhìn cái gì? Em không nỡ rời đi?” Dương Tầm Chiêu thấy vẻ mặt của cô lưu luyến, quay đầu nhìn về đằng sau, anh híp mắt lại.
Mà đúng lúc này, Viên Quân Doanh bước ra ngoài hội sở, trong nháy mắt, sắc mặt cậu ba Dương tối sầm lại: “Làm sao? Không nỡ xa Viên Quân Doanh?”
Chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự thích Viên Quân Doanh?
“Cho nên chuyện em không nghe điện thoại của anh với cả kéo anh vào danh sách đen là vì Viên Quân Doanh.” Rõ ràng là anh còn chưa bỏ qua chuyện này, mà chính vẻ mặt lưu luyến không rời của Hàn Nhã Thanh lại kích thích cậu ba Dương một lần nữa.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh không giải thích rõ ràng chuyện này đã khiến anh không vui.
Bởi vì sự thật đúng như những gì anh nói, thời điểm cô không nghe điện thoại và kéo anh vào danh sách đen chính là lúc cô ở bên cạnh Viên Quân Doanh, hơn nữa, cô cũng không có lời nào để giải thích.
“Em nói rồi, không phải em cố ý.” Hàn Nhã Thanh thật sự không thể nói rõ chuyện này là như thế nào được, bởi vì những việc đó cũng không phải do cô làm.
Cậu ba Dương liếc mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên là không tin cô.
Lời này của cô quả thật là không có sức thuyết phục.
“Anh nghĩ em có thể vì anh ta mà không nghe điện thoại của anh và kéo anh vào danh sách đen sao? Vừa nấy, lúc ở trong phòng, em phối hợp với anh như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?” Hàn Nhã Thanh nhớ đến cảnh tượng lúc đó, cô liên cảm thấy may mắn vì mọi chuyện đều thuận theo anh.
Nếu không, có lẽ anh ấy đã sớm phát điên rồi.
Cậu ba Dương nghe vậy, hai mắt lập tức lóe lên, biểu hiện của cô lúc đó đúng là rất tốt, khiến anh rất hài lòng.
“Tại sao em lại đi gặp anh ta? Em biết rõ động cơ của anh ta không trong sáng.”
Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra mục đích của Viên Quân Doanh, anh không tin cô ấy lại không nhìn ra.
“Chính là do anh ta nhờ anh cả gọi điện thoại cho em, nói là có một vụ án rất khó, cho nên em mới không từ chối.” Hàn Nhã Thanh thấy anh không tiếp tục hỏi vấn đề kia nữa thì thâm thở phào nhẹ nhõm.
“Đường Lăng?” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, được rồi, anh đã biết.
Đường Lăng đúng là anh em tốt của anh!!
Dương Tầm Chiêu lái xe đến phía trước liền quay đầu, đột nhiên đạp mạnh chân ga tăng tốc.
“Ừm, em muốn về nhà, anh có thể đưa em về nhà trước được không?” Hàn Nhã Thanh nhớ đến bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn còn đang tức giận, cô cân cân phải về nhà an ủi thằng nhóc một chút.
Vợi lại, hôm qua bị anh giày vò cả một đêm, bây giờ cô không muốn trở về cùng Dương Tầm Chiêu.