Người bạn nhỏ Minh Hạo có chút khổ sở.
Chẳng lẽ mẹ nó bây giờ lại thương ba hơn nó và em gái?
Chẳng lẽ mẹ không quan tâm đến hai anh em nó nữa sao?
"Anh về rồi? Anh vừa đi đâu thế?" Vũ Kỳ thấy anh trở lại, lập tức chạy tới. Cô bé biết anh không đi tìm Tiểu Minh, bởi vì anh căn bản không có hẹn với Tiểu Minh.
"Anh theo dõi mẹ." Đối với em gái, Minh Hạo không giấu diếm điều gì. Hơn nữa, bây giờ nó đầy một bụng tức, nếu còn không nói ra chắc tức chết mất.
"Cái gì? Sao lại vậy?" Vũ Kỳ ngạc nhiên: "Tại sao anh phải theo dõi mẹ?”
"Không phải em muốn đi nhận ba sao? Nên anh đến xem ba một chút." Đường Minh Hạo không muốn thừa nhận là nó muốn đi nhận ba.
Nó làm điều này chỉ vì em gái thôi.
"Có thật không ạ? Anh nhìn thấy ba à?" Mặt cô bé lập tức trở nên hưng phấn: “Anh, ba có thích anh không?"
"Ba hẳn bị mù, không nhìn thấy anh đâu?" Đường Minh Hạo bất mãn hừ một tiếng. Nó càng nghĩ lại càng giận.
Bây giờ, chẳng những không nhận được ba mà mẹ cũng không trở lại.
"Có phải anh trốn đi không? Nếu anh đi tìm ba, anh phải đứng trước mặt ba chứ. Anh mà đứng trước mặt ba, nhất định ba sẽ nhận ra anh." Đường Vũ Kỳ cảm thấy lần trước vì cách một cánh cửa sổ, xa như vậy ba không nhận ra bọn nó cũng là bình thường.
"Anh đứng trước mặt ba, thế mà ba chỉ liếc qua một cái, rồi như không nhìn thấy, cứ thế đi mất." Chính điều này làm bé Hạo rất đau lòng.
Minh Hạo tự thấy nó lớn lên rất giống ba, nếu như ba từng để ý đến nó chắc chắn sẽ nhận ra.
Huống chỉ nó còn xuống đứng cạnh xe nhà họ Đường.
Đường Vũ Kỳ cũng trầm mặc.
Cô bé yên lặng trong giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh mình, thanh âm vô cùng ngọt ngào, đáng yêu: "Anh, đừng buồn nữa! Ba không nhận ra anh cũng không sao mà."
"Ừ”" Đường Minh Hạo được em gái an ủi, trong lòng nguôi ngoai ít nhiều.
Ba thì mù, mẹ thì không quan tâm, chỉ có em gái là tốt nhất.
"Hay anh dẫn em đi gặp ba đi, em xinh xắn lại dễ thương, ba nhất định sẽ nhận ra em." Câu nói của em gái khiến chút cảm động ban nãy của bé Hạo biến mất không còn dấu tích.
Đường Minh Hạo ngước nhìn em gái, trong lòng không nhịn được nảy lên một cái.
Đây mà là em gái ruột của nó sao?
Nhưng ngay sau đó đôi mắt của cậu bé loé lên một tia sáng, trong lòng nảy lên một chủ ý.
Hay là để em gái đi gặp ba!?
Dĩ nhiên, chuyện này phải tính toán cho kỹ.
Trong bệnh viện, ông cụ Hàn được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt. Bởi vì vừa làm cấp cứu, Hàn Nhã Thanh không thể vào, chỉ có thể ở bên ngoài.
Dương Tầm Chiêu ở bên ngoài cùng cô.
Tình hình của ông cụ đã ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh, lại trở về trạng thái ban đầu.
Tuy nhiên, lời nói của Hàn Trung Dung có thể kích thích ông cụ, chứng tỏ ông ta cố ý.
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ đến việc lấy máu của ông cụ làm giám định ADN. Nếu kết quả cô thật sự không phải con gái của Hàn Trung Phương, cô có nên nói cho ông biết không?
"Ông sẽ không sao đâu, về nghỉ ngơi trước đi." Dương Tầm Chiêu nhìn cô như vậy vô cùng đau lòng.
Trong tình huống này, cô có ở lại cũng không giúp được gì.
Bây giờ, ông cụ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ai cũng không vào được.
Các y tá trong bệnh viện sẽ theo dõi tình hình, họ còn thuê cả hai y tá chuyên nghiệp nhất cho ông cụ rồi.
Hàn Nhã Thanh thấy bác sĩ Lý đi vào không nhịn được hỏi một câu. "Khi nào thì tôi được vào thăm ông nội?"
"Cô Hàn, trong tình huống này, hai người không nên vào. Hôm nay trừ nhân viên y tế, không ai có thể vào cả. Tình trạng của ông Hàn đã ổn định, nếu không bị đả kích sẽ không có việc gì. Cô Hàn có thể yên tâm về nghỉ ngơi.”
"Đi thôi." Sau khi bác sĩ Lý rời đi, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cùng trở về.
Lúc xuống tầng, Hàn Nhã Thanh nhận được điện thoại của Hứa Dinh Dinh.
"Thanh Thanh, chuyện gì thế? Khoảng thời gian tớ đi đã xảy ra chuyện gì? Sao trên mạng toàn thấy đưa tin về cậu thế?" Thời gian trước, Hứa Dinh Dinh từng đến một khu vực rất hẻo lánh, lạc hậu ở Tân Cương. Ở đây cô đã bỏ tiền tài trợ cho một trường học, hàng năm vẫn thường ghé qua thăm.
Ở đó không có Internet, thế nên gần đây Hàn Nhã Thanh xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không biết.
"Không có việc gì lớn, đều đã giải quyết xong, khi nào cậu vê?" Hàn Nhã Thanh nghe được tiếng của Dinh Dinh thì tâm tình liên nhẹ nhõm.
"Tớ về rồi, vừa xuống máy bay đã nghe được tin tức về cậu, cậu đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau đi." Hứa Dinh Dinh cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ tình hình. Cô mới rời đi một thời gian, mà mọi chuyện đã thay đổi đến chóng mặt.
Trong khoảng thời gian này cô đều không thể ở cùng Thanh Thanh.
"Tịch Xuyên đâu, chẳng phải anh ta đi cùng cậu sao? Vừa xuống máy bay cậu liền ném anh ta đi rồi à?" Hàn Nhã Thanh biết lần này cô đi cùng Tịch Xuyên. Nếu vừa xuống máy bay, anh ta nhất định đang ở chung một chỗ với Dinh Dinh.
Dương Tầm Chiêu nghe cô nhắc tới Tịch Xuyên, lông mày khẽ nhướng lên. Cuộc điện thoại này là người phụ nữ của Tịch Xuyên gọi tới?
"Kệ anh ấy đi, tớ sẽ để anh ấy vê trước. Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé!" Hứa Dinh Dinh nhìn Tịch Xuyên ở bên cạnh một cái. Tịch Xuyên cũng đang nhìn cô, mặt đầy vẻ bất mãn, còn mang mấy phần tủi thân.
Cô vừa xuống máy bay liên đá hắn luôn.
"Được, vậy gặp ở chỗ cũ." Hàn Nhã Thanh cười, tâm tình khá lên rất nhiều.
Dương Tầm Chiêu vốn không muốn để cô rời đi, anh cũng không định đưa cô về nhà họ Đường. Nhưng giờ thấy cô tinh thân thoải mái còn mang nét cười, anh do dự một lát, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Lúc Hàn Nhã Thanh tới, Hứa Dinh Dinh vẫn chưa thấy đâu, dù sao đi từ sân bay ra, cũng hơi xa.
Vừa vặn đến giờ ăn trưa, Hàn Nhã Thanh biết Dinh Dinh là quỷ tham ăn nên vẫn chờ cô đến.
Đây là một cửa hàng bình dân, trang nhã lại yên tĩnh, cô và Dinh Dinh đều rất thích
Hàn Nhã Thanh gần đây có chút mệt mỏi, liên gọi một ly cà phê để làm cho đầu óc tỉnh táo hơn.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng cốc cà phê đi ra, thì một người phụ nữ đột nhiên bước tới, trực tiếp đụng vào nhân viên phục vụ kia.
Cốc cà phê cứ như thế hướng người Hàn Nhã Thanh đổ xuống.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh chợt loé lên, nghiêng người, nhanh chóng tránh đi.
"Xin lỗi, xin lỗi cô." Nhân viên phục vụ kinh hoàng trong giây lát, sau khi hoàn hồn liên tục nói xin lỗi.
Lúc này Hàn Nhã Thanh mới ngước nhìn người phụ nữ kia. Cô ta đeo kính râm, mới từ bên ngoài vào.
Lễ ra đây chỉ là một người xa lạ, nhưng...