Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1709





CHƯƠNG 1709

Phải nói rằng, Liễu Ảnh của hiện tại đã lạnh lùng đến mức tuyệt tình rồi. Ngay từ khi xác định Tư Đồ Không không hề yêu mình, tất cả chuyện xảy ra giữa hai người trong quá khứ đều bỗng chốc bị cô ấy phủi sạch. Cho dù trước đây mối quan hệ của hai người có mập mờ thế nào thì hiện tại, đã trở thành người xa lạ.

Suốt năm năm qua, cái nhìn của Liễu Ảnh về Tư Đồ Không chưa từng thay đổi. Hiện giờ đã biết hết những chuyện mà Tư Đồ Không đã làm với bản thân và cả gia đình của cô ấy, cô ấy càng thêm khẳng định rằng Tư Đồ Không là một kẻ lạnh lùng vô tình, tâm kế hơn người, mà tâm kế mà anh ta dùng với cô ấy thì lại càng thêm tàn nhẫn.

Liễu Ảnh lắc đầu, ép bản thân mình không được nghĩ đến anh ta. Mấy ngày nữa là mẹ của cô ấy sẽ đến đấy, cô ấy không thể để mẹ phải lo lắng được, nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.

Nghĩ tới chuyện này, Liễu Ảnh thấy có hơi khó chịu. Nếu mẹ cô đến đây rồi thấy cô đang trải qua một cuộc sống tồi tệ như vậy, bà ấy sẽ càng lo lắng hơn.

Liễu Ảnh đưa tay lên sờ lên cổ, vết thương trước đây đã lành hẳn rồi, nhưng nỗi đau luôn thường trực trong lòng, làm sao có thể phai nhạt được? Cô cũng nghĩ đến vết thương trên người của Tư Đồ Không, hôm qua hai người đã cãi nhau một trận, cả hai bên đều không nói lý rõ ràng, không biết vết thương của Tư Đồ Không có trở nên nghiêm trọng hay không nữa!

Liễu Ảnh thấy hơi lo lắng, những trong giây phút tiếp theo, cô ấy lại ngăn cản bản thân không được nghĩ đến anh ta nữa, hôm qua anh ta có sức để làm chuyện như vậy với cô ấy thì chắc chắn vết thương không hề nghiêm trọng, có khi anh ta còn không thèm đặt ở trong lòng nữa.

Vậy mà cô ấy còn quan tâm đến anh ta! Tối hôm qua cô ấy bị ép buộc, mà hình như Tư Đồ Không lo lắng cho vết thương của cô ấy nên chưa từng chạm vào, bỗng chốc cô ấy không biết trong lòng mình nghĩ thế nào nữa.

Hàn Nhã Thanh ăn xong, ngẩng đầu lên hỏi Liễu Ảnh: “Bây giờ có muốn dọn đi không? Cứ ở đây mãi thế này cũng không phải là cách.”

Liễu Ảnh gật đầu, sự giúp đỡ nhiệt tình của Hàn Nhã Thanh khiến cô ấy không thể nào từ chối được. Hơn nữa, sống ở đây thật sự không thích hợp. Cô ấy không muốn dính dáng đến Từ Đồ Không, cũng không muốn ở lại nơi mà Tư Đồ Không thường hay lui tới. Đến chỗ của Hàn Nhã Thanh là lựa chọn phù hợp nhất.

Khi Liễu Ảnh thu dọn đồ đạc xong thì đã hơn chín giờ tối. Hàn Nhã Thanh xem giờ, thầm nghĩ cũng may là đã gọi điện thoại cho Dạ Tư Trầm rồi, nếu không thì ngay ngày đầu tiên cô ra ngoài đã không thể về sớm như cô từng nói rồi, anh chắc chắn sẽ nổi đóa lên mất, mà quan trọng nhất là sự tin tưởng khó khăn lắm mới bồi đắp được cuối cùng sẽ hóa hư không mất thôi. Hàn Nhã Thanh gửi tin nhắn cho Dương Tầm Chiêu: “Liễu Ảnh đã dọn đồ rồi, em sẽ đưa cô ấy đi rồi về sau.”

Dương Tầm Chiêu xem tin nhắn của Hàn Nhã Thanh, khẽ hừ một tiếng. Đồ bịp bợm này, rõ ràng đã hứa hẹn sẽ về sớm, anh tưởng đâu muộn nhất cũng không đến tám giờ, vậy mà giờ này vẫn chưa xong việc, đúng là “ngứa đòn”

rồi đây.

Dương Tầm Chiêu đang nghịch điện thoại, trên mặt không hề lộ ra vẻ tức giận mà thay vào đó là nụ cười thỏa mãn.

Hàn Nhã Thanh đưa Liễu Ảnh đến căn nhà cô đã mua trước đó. Bên trong đầy đủ tiện nghi, không thiếu thứ gì. Liễu Ảnh xếp đồ của mình vào nhưng vẫn trống trải, cô ấy nhìn căn phòng lạnh lẽo, cảm thấy trong tim trống rỗng. Nơi này không có người sinh sống, rốt cuộc cũng chỉ là một căn nhà, không phải một tổ ấm.

Liễu Ảnh nhớ tới căn biệt thự từng sống với Tư Đồ Không trước đây, mặc dù bên trong rất rộng nhưng hiếm khi cô ấy cảm thấy cô đơn, có lẽ gần như chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Liễu Ảnh tự cười nhạo bản thân. Con người đúng là loài theo nếp quần cư, sống một mình sẽ không chịu nổi. Có thể ở mãi trong nhà, không ra ngoài, không mua sắm, không làm gì cả, chỉ vì trong nhà không chỉ có một mình, có thể còn có người nhà, có bạn bè thân thiết, có người yêu thương, nhưng… chắc chắn là không phải ở một mình. Chẳng ai có thể chịu đựng được sự trống trải và lạnh lẽo như vậy cả.

“Cậu cứ sống tạm ở đây nhé. Chỉ cần cậu muốn thì ở bao lâu cũng được, nếu ngày nào đó muốn dọn ra ngoài thì nhất định phải tìm được một nơi tốt đấy.”

Giọng nói của Hàn Nhã Thanh vang lên, Liễu Ảnh gật đầu: “Cảm ơn cậu, Nhã Thanh.”

Hàn Nhã Thanh cười khúc khích: “Đồ ngốc.”

Hàn Nhã Thanh hiểu rằng Liễu Ảnh không thể ở đây mãi được, bởi trái tim của cô ấy không đặt ở đây. Đối với Liễu Ảnh, đây chỉ là một nơi ở tạm thời. Một ngày nào đó, khi đã thoát ra khỏi tình trạng khó khăn hiện tại hoặc tìm được công việc khác muốn làm, cô ấy sẽ rời đi. Bỗng nhiên trong lòng Hàn Nhã Thanh xuất hiện một cảm giác lạ lùng khó gọi tên, lần này có thể Liễu Ảnh ra đi không lời từ biệt, nhưng khi trở lại, cô ấy sẽ không còn ngoan ngoãn, cam chịu như trước nữa.

“Trước hết cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều, tớ về trước đây.”

Hàn Nhã Thanh giúp Liễu Ảnh sắp xếp đồ đạc rồi đứng lên và nói. Cô thực sự chưa có can đảm dám không về nhà. Vả lại, nếu hôm nay không về, uy tín của cô sẽ mất giá thê thảm trong lòng Dương Tầm Chiêu mất. Cô không muốn trải qua quá trình đó.

“Được, cậu về cẩn thận nhé.”

Liễu Ảnh mỉm cười, chào tạm biệt.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv