CHƯƠNG 1710
Hàn Nhã Thanh trở về, phát hiện biệt thự tối om, trong lòng nghi hoặc vô cùng. Chẳng lẽ đang bị mất điện? Không thể nào, còn có máy phát điện cơ mà? Vậy là, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hàn Nhã Thanh nghi hoặc bật đèn pin trên điện thoại di động lên rồi đi vào. Cánh cửa bên trong đã mở sẵn, Hàn Nhã Thanh thót tim. Chẳng lẽ lại có trộm vào nhà? Không, không đời nào! Hàn Nhã Thanh nhanh chóng phủ nhận, nhưng cô chưa từng gặp tình huống này bao giờ cả! Hàn Nhã Thanh vô cùng bất an, cô bước vào ấn mở công tắc điện… đèn sáng lên!
Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, đây là tình huống gì vậy? Người trong nhà đâu? Sao không có ai hết thế? Đồ đạc trong nhà vẫn như bình thường, rõ ràng không có người ngoài vào, tại sao lại tối đen như mực? Hàn Nhã Thanh băn khoăn đi lên tầng.
Cô vào phòng, làm một mạch các động tác đẩy cửa, bật đèn. Sau đó, Hàn Nhã Thanh liền phát hiện, Dương Tầm Chiêu đang nằm nửa người trên giường, nhìn cô với vẻ mặt đùa giỡn… Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy bất an, sao cô lại có cảm giác mình đã rơi vào một cái bẫy thế này?
Dương Tầm Chiêu cố ý đợi cô về ư? Trong nhà không có một ai, phải chăng cũng là do anh sắp xếp? Thế này là định tính sổ riêng ư?
Nếu trước mặt không phải là Dương Tầm Chiêu, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ người này đang nung náu ý định giết người diệt khẩu đấy! Hàn Nhã Thanh suy nghĩ kỹ càng, gần đây cô không hề làm chuyện gì sai trái cả, càng không gây ra lỗi lầm gì với Dương Tầm Chiêu. Lúc này cô mới bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi trước: “Hôm nay nhà cửa làm sao vậy, sao không có ai cả thế?”
Dương Tầm Chiêu ngả người ra phía sau, quét mắt nhìn Hàn Nhã Thanh từ trên xuống dưới đầy mờ ám, chậm rãi nói: “Anh sắp xếp đấy, để đêm nay chỉ có hai ta thôi, em thích không?”
Chất giọng trầm của Dương Tầm Chiêu cộng thêm việc cố tình cám dỗ khiến Hàn Nhã Thanh chợt cảm thấy như sắp chìm đắm. Quả thực, đàn ông cố tình dụ dỗ, nhất là người đàn ông mình thích thì căn bản không thể nào cầm lòng được.
Hàn Nhã Thanh liếm môi: “Thích thì có thích, nhưng hơi đáng sợ.”
Người đàn ông trước mặt giống như yêu tinh câu dẫn khiến người ta không thể kìm lòng mà đắm chìm, cứ như được chết vì anh cũng là một điều vinh dự vậy! Hàn Nhã Thanh thầm mắng người đàn ông này quá quyến rũ, tâm trí cô hoàn toàn không đủ tỉnh táo để nghĩ đến những chuyện xảy ra phía sau nữa, đúng là một kiểu tra tấn.
Trước đây chỉ có Hàn Nhã Thanh quyến rũ Dương Tầm Chiêu, nhưng hôm nay tình thế đảo ngược, Dương Tầm Chiêu liên tục quyến rũ Hàn Nhã Thanh. Mà vẻ quyến rũ ấy không hề suy yếu đi vì sự xiêu lòng của cô, trái lại còn mỗi lúc một mãnh liệt.
“Thích? Như vậy có phải là em thích anh không? Đáng sợ? Là ai sợ thế? Nhưng mà chuyện đáng sợ nhất vẫn chưa bắt đầu đâu!”
Dương Tầm Chiêu khẽ cười, Hàn Nhã Thanh ném túi xách xuống đất, lập tức lao thẳng lên giường, khi chỉ còn cách người kia một bước, cô chống cằm nhìn Dương Tầm Chiêu, ánh mắt mê hoặc: “Không, em không thích anh.”
Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu thoáng chốc cứng đờ lại, ánh mắt trở nên hung hăng. Người phụ nữ đáng ghét này! Mới hôm qua tỏ tình với anh mà bây giờ đã lật lọng? Sao cô có thể chơi đùa với tình cảm của người khác như thế? Dương Tầm Chiêu cảm thấy tức phát điên, nhưng trái tim anh lại như đang tan nát.
Anh luôn cố hết sức chiều theo ý cô, từ đêm qua đến giờ, trao cho cô đủ sự tin tưởng và tự do, nhưng vì sao cô lại có thể dễ dàng bỏ mặc những điều đó, thậm chí giẫm đạp lên tình cảm của anh?
Sao cô có thể không màng đến những chuyện này, thậm chí còn giẫm đạp lên tình cảm của anh như vậy? Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu mang theo vẻ thất vọng và đau lòng rất sâu đậm, khiến trái tim Hàn Nhã Thanh khẽ run lên. Cô cũng chỉ nói đùa một câu thôi, vậy mà đã khiến cảm xúc của Dương Tầm Chiêu dạo động mạnh đến thế!
Hàn Nhã Thanh đã hối hận rồi, cô không nên đùa giỡn mới phải, tình cảm mà người đàn ông này dành cho cô quá mức sâu đậm, đến nỗi anh không chịu đựng nổi câu bông đùa như vậy. Hàn Nhã Thanh tự trách bản thân không thôi, cô biết rõ là thế mà sao vẫn cứ trêu chọc anh cơ chứ?
Hàn Nhã Thanh thấy vẻ mặt Dương Tầm Chiêu cũng không dám đùa giỡn nữa. Cô vội vàng bò dậy, tựa lên người Dương Tầm Chiêu. Cơ thể Dương Tầm Chiêu đã cứng đờ, nhưng anh lại không nỡ đẩy Hàn Nhã Thanh ra mà chỉ giận dữ hỏi: “Hàn Nhã Thanh, em có trái tim không vậy hả! Hôm qua mới nói yêu anh mà hôm nay đã lập tức rút lại! Tình cảm là thứ em nói rút lại là rút lại được sao?”
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh. Cô đã đủ chậm chạp trong chuyện tình cảm rồi, sao người đàn ông này còn chậm chạp hơn cô vậy chứ? Rõ ràng hôm qua đã nói rõ cả rồi mà. Hàn Nhã Thanh muốn trêu Dương Tầm Chiêu nhưng cô lại không nỡ, có những cảm tình đã có được rồi lại mất đi thì thà rằng chưa từng có được, giống như tình cảm mà cô dành cho Dương Tầm Chiêu vậy.
Nếu như cô chưa từng bày tỏ với Dương Tầm Chiêu thì Dương Tầm Chiêu vẫn sẽ cưng chiều cô, yêu thương cô, nhưng anh sẽ không kích động như hiện tại; nhưng cô đã thổ lộ lòng mình thì không thể rút lại được nữa, cô mà rút lại thì chỉ sợ Dương Tầm Chiêu sẽ điên mất thôi! Hàn Nhã Thanh thương sự thâm tình của Dương Tầm Chiêu, mà cũng giận anh vì không tin cô. Sao người đàn ông này lại không nguyện lòng tin tưởng cô thêm chút ít cơ chứ? Chỉ một chút thôi là được, chỉ chút ít thôi là anh có thể thấy được tình cảm sâu đậm của cô rồi.