Vân Khanh nhìn anh một cái, đột nhiên lại càng thêm không nhìn thấu người đàn ông này, mỉm cười không nói: "Vậy Lục tiên sinh còn không dừng lại đừng đổi bạn gái nữa? Chẳng lẽ anh cảm thấy chơi như vậy rất vui sao?"
Thật sự là tiền nhiều làm cho người ta tức lộn ruột mà.
"Các cô ấy có bề ngoài xinh đẹp, lâu lâu đổi một cô." Người đàn ông nhíu mày, giữa lông mày lộ ra thế gia công tử hoàn khố.
"..." Vân Khanh cảm thấy được, những người có tiền chơi đùa cô thật sự không hiểu! Loại đàn ông này có lối suy nghĩ như vậy sao!
Cô nhịn không được lại bỡn cợt anh ta: "Lục tiên sinh nào có thuần khiết như vậy ... Chẳng lẽ không nhân cơ hội này tìm một người phụ nữ thích hợp sao?"
Anh không phủ nhận, ngón tay thon dài áp trên vô lăng, giảm tốc, gương mặt anh tuấn kia đến gần cô: "Đúng, cho nên gần đây tôi đang suy nghĩ, không cần đổi bạn gái nữa."
Vân Khanh không ngốc đến nổi lại đi hỏi anh vì sao, chỉ nheo mắt lại, cười cười, làm như cô hiểu những gì anh nói!
Anh nói anh tìm được, vậy cô gái kia có thể đi vào..
Vân Khanh yên lặng tránh đi ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên: "Cảm ơn Lục tiên sinh đã cùng tôi nói chuyện để giảm bớt lo lắng của tôi, anh tiếp tục lái xe đi."
Anh ngoảnh mặt về phía cô nhả khói: "Có phải cô cảm thấy được là tôi sẽ đè cô xuống tại đây?"
".." Vân Khanh nói :"Không có!"
"Đầu óc của cô khẳng định là hiện lên hình ảnh đó rồi!"
"Thật sự không có!" Mặt cô đỏ, vì thật sự ... có...
"Cô tưởng tượng cái cảnh tưởng đó đúng không, hả?" Lục Mặc Trầm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô ngày càng gần, thấp giọng cười, nhìn không được nhéo má cô: "Đúng là người xấu."
Vân Khanh đẩy anh ra, cũng không gọi là nũng nịu, nhõng nhẽo, giờ phút này lại xấu hổ muốn chết: "Anh bị thiếu ăn mắng à....Anh nhiều lần ở trước mặt tôi ám chỉ toàn chuyện đó, đáp lại lại đại não bị kích thích không thể khống chế, suy nghĩ lung tung, cũng không có nghĩ là tôi muốn !
Anh thật sự không nói gì nữa, lại nhéo cằm cô một cái, ôn nhu nói: "Biết rồi, xuống xe đi."
"À?'
Anh nhìn đôi mắt của cô có chút ươn ướt, có khi nào dọa cô đến ngốc rồi sao, có phần giống.. Thập Tứ.
Loading...
Anh cười, :"Dừng xe vì đường lên núi không lái đi lên được, chẳng thế thì cô nghĩ cái gì?"
Vân Khanh lúng túng! Mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào câu chuyện với phiếm nói với anh, vốn dĩ không biết tình huống ở phía trước, mà anh nhìn như đang đùa giỡn với cô nhưng thật ra là lại chú ý mọi chuyện từng lúc một.
Đây là tâm tư chệnh lịch quá rồi!
Xuống xe thì trời đen kịn, còn có không khí lạnh của vùng núi, ánh sáng từ đèn pin lờ mờ, cảnh sát đang tập hợp ở phía trước, đang ở cùng với người mà Quý Tư Thần phái đi theo dõi.
Tinh thần của Vân Khanh được xốc trở lại, lập tức chạy đến để muốn biết được tình hình của Thủy Thủy.
Phó Cục Trưởng cũng không nhiều lời chỉ nói một tiếng: "Tất cả đều theo kịp!"
Vân Khanh bước thấp bước cao, leo không lên sườn núi, cổ tay bỗng nhiên được một lực ấm áp kéo lên, người đàn ông cười cô, "Thật sự là một chú thỏ nhỏ."
Cô thẹn thùng, từ nhỏ cũng không ở trong núi, liền ngoan ngoãn để anh nắm dẫn đi, đi đến phía trước: "Lục tiên sinh, người bắt cóc đưa Thủy Thủy lên đỉnh núi hẻo lánh này là để làm gì?"
"Không biết."
"Vậy rốt cuộc là đặc công kia có thể đến cứu cô ấy được hay không?' trong lòng Vân Khanh đầy lo lắng, "Chúng ta có đi đúng đường không vậy? Có bố trí kế hoạch tỉ mỉ hay không?"
Lục Mặc Trầm nắm chặt lấy cổ tay của cô, :"Cô không phải cảnh sát, vậy thì cứ nghe theo cảnh sát, cô đã tìm tôi giúp đỡ, thì nghe theo tôi. Hiểu chưa?"
Sự trầm ổn, cường đại, bá đạo của anh làm cho Vân Khanh tỉnh táo lại: "Mọi chuyện tôi đều nghe anh, Lục tiên sinh..."
Âm thanh ôn nhu trầm thấp, làm cho anh cực kỳ hưởng thụ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên da thịt của cô, con đường phía trước càng ngày càng dốc, thân hình cao lớn của anh ngồi xổm xuống: "Đi lên."
Vân Khanh cũng không khách sáo, hôm nay cô mang giày cao gót, làm sao mà có thời gian đổi, tiền nằm úp sắp lên chỗ đầu vai anh.
Nhiệt độ cơ thể của anh đang nóng dần lên, tấm lưng gày gò rộng lớn, áp ngực lên... cô cắn môi nhẹ nhàng lấy tay ngăn lại.
Tóc của anh thật cứng, còn có mùi bạc hà mát lạnh, trên người lại có mùi thơm của trầm, mang theo mùi thuốc lá, rất mê người.
Vân Khanh cẩn thận hô hấp, tim đập có chút nhanh: "Đêm nay thật sự cảm ơn Lục tiên sinh."
Một nam nhân có thân phận hiển hách như vậy, lại tự mình đi qua đây, nắm tay cô, lại cõng cô, anh ta không phải chỉ ăn thua chỉ là toàn bộ đều nhìn sắc mặt của cô.
Chỉ là chút ân tình này làm cho trong lòng Vân Khanh dao động không ngừng.
Nếu như trước kia vẫn cho rằng anh hư hỏng cũng như có lối sống hỗn loạn, như bây giờ, suy nghĩ của Vân Khanh đối với anh đã hoàn toàn ngược lại.
Thật ra nếu như người đàn ông như vậy mà phụ nữ có thể yêu thì cũng là một loại may mắn đi//
Tuy là Vân Khanh rất nhẹ nhưng dù sao cũng là cõng thêm một người, đường cũng ngày càng dốc hơn, Lục Mặc Trầm bảo trì thông tin, 10 giờ 45 phút, đặc công đã tìm thấy chỗ của kẻ bắt cóc, Phó Cục Trưởng đang bố trí bao vây trước sau.
Vân Khanh nghe được, nhẹ nhàng thở ra, Lục Mặc Trầm liền cho nàng xuống đất: "Vẫn còn đi được không?"
Cô gật đầu, muốn là người đầu tiên Thủy Thủy thấy khi được cứu ra, Thủy Thủy sẽ rất sợ, nhất định sẽ bị thương.
"Cô nghỉ một lát, tôi đi đây một lát."
"Anh đi đâu?" Trời tối như vậy, Vân Khanh theo bản năng bắt lấy anh: "Tôi có thể đi chung với anh không?"
Anh hạ mắt nhìn cô, nhìn không rõ dáng người cô.
Đi theo anh tới con dốc, đi tới một nơi bằng phẳng, ngay lúc âm thanh cởi bỏ thắt lưng vang len, Vân Khanh như muốn cắn lưỡi tự sát!
"Anh, anh sao anh không nói là anh đi vệ sinh chứ?" Cô có chút xấu hổ.
Trong màn đêm còn nghe tiếng huýt sáo, anh ta hư hỏng rồi sao, cư nhiên lại còn huýt sáo! Âm thanh của anh trầm thấp vang lên: "Muốn nói thế nào? Tôi đã không tiện nói, cô còn đi theo tới!"
"..." Là cô nhát gan sợ quỷ... Vân Khanh sợ anh lấy con chim lớn ra liền không quan tâm, vừa phất tay vừa nói: "Anh cứ từ từ! Chờ tôi đi xa một chút.. không nghe được cái kia, chờ một chút, tôi lại đi xa một chút .... A? A!"
Bỗng nhiên "Bùm" một tiếng vang thật lớn truyền lại, anh nhanh chóng kéo dây quần,xoay người lại.
Trong bóng đêm lờ mờ thì nhìn cũng không rõ, Lục Mặc Trầm thay đổi sắc mặt, : "Vân Khanh?"
" Vân Khanh!"
Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại chiếu sáng, chân dài chạy nhanh tới, mà lại gặp một mặt hồ lớn, chắc lúc đi xuống không chú ý.
Mà cô rõ ràng là rơi xuống nước mà, mặt nước còn bọt nước, nhưng không thấy đầu của cô đâu, cũng không thấy cô vùng vẫy.
Chắc là sẽ không biết bơi đó chứ?
Đang mùa đông, nước ít nhất cũng dưới mười độ, trong lòng Lục Mặc Trầm mắng một câu, tay cởi áo khoác, bùm một tiếng anh liền nhảy xuống.
Nhiệt độ trong hồ cũng đủ làm cho anh cảm thấy rét run, rét đến thấu xương, càng đừng nói một cô gái yếu ớt, cô gái này đúng là có năng lực mà!
Trong lòng anh gấp muốn chết, không cho phép chuyện không hay nào xảy ra, liền lập tức mở di động, lấy đèn pin dò khắp nơi, sợ bỏ lỡ thời gian.
Đúng là mặt hồ này rất rộng, Lục Mặc Trầm mạnh mẽ đi về phía trước, rốt cục cũng phát hiện ra cô ở trong đám rong, bị cuốn lấy, ngất đi, hai tay thì trôi lỡ lững....
Cô gái đáng chết!
Anh rất nhanh đã bơi qua đó, gỡ cô ra khỏi, hai tay bóp chặt miệng cô, rồi dùng môi mình áp sát môi cô, cho cô dưỡng khí.
Lông mi của cô hơi động, miệng muốn phun nước, Lục Mặc Trầm liền nhanh chóng buông ra, một cánh tay hướng lên vỗ lưng cô.
"Khụ...khụ..." Vân Khanh bị anh ném lên bờ, môi đã tím đen, không động được.
ANh cúi đầu xuống, bắt lấy miệng nhỏ của cô, hô hấp nhân tạo từng chút từng chút một, xong mấy chục hơi, cơ thể cô cũng có chút phản ứng, anh liền lập tức đỡ cô dậy, ôm cô từ phía sau, vỗ lưng cô.
"Ào... ào..." cô nôn ra rất nhiều nước, Vân Khanh khó chịu không thôi, sau đó từ từ mở mắt.
Anh lấy nước khoáng cho cô súc miệng: "Cô là đồ xui xẻo sao? Hay cô ngu ngốc!"
Vân Khanh sợ nước, cú ngã vừa rồi như dọa cô một phen, mạng chút nữa cũng không còn, đi một vòng quỷ môn quan nội tâm của cô cũng không chịu nổi nữa, anh còn mắng cô, nên cô liền khóc lên.
Còn khóc rất lớn.
Những giọt nước mem theo gương mặt của Lục Mặc Trầm chảy xuống, anh ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, hai cái điện thoại đều rớt xuống hồ, một tia sáng cũng không có, chỉ có ánh trăng kia đang chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn ấy.
"Bình thường không phải có thể nhịn được sao?"
"Khóc cái gì?"
"Cô lại khóc rồi?" Anh cũng thấy phiền
"Tôi khóc trước mộ anh sao? Thiếu chút nữa anh mà không kịp vớt tôi lên, giờ còn mắng tôi... Hu..." Cô nâng tay nhỏ lên lau đi nước mắt, cảm xúc như bị bộc phát, :"Cô thấy như thế nào là người đàn ông có ý chí sắt đá? Lại nói là lỗi của ai hả? Còn không phải do anh muốn cái kia, tôi phải tránh đi, không nghĩ đến là mới đi có vài bước, đã rơi xuống hồ rồi, tôi cũng vô tội mà, tôi lại không cầu anh cứu tôi, nếu không anh lại ném tôi xuống một lần nữa, hừ..."
Liền một tiếng hừ mềm mại như vậy, thân thể anh chấn động, liền nâng thân thể của cô lên, vác lên thân anh, bày tay to nhịn không được đánh vào mông cô: "Có phải đến bây giờ chưa người đàn ông nào đánh cô, cô liền lì đúng không? Bớt già mồm với tôi đi! Đi đường mà cũng rơi xuống hồ, bơi lội cũng không biết, cô không biết tùm lại à?"
"Tôi túm lấy phần mộ của anh à?...Oa!A!" Thình lình lại là hai bàn tay."
Mông của Vân Khanh rất dâu, đã không chịu nổi, toàn thaanh đông lạnh run, muốn rơi xuống dưới, đành phải lắp bắp ôm chắt lấy cổ anh, ủ rũ không dám tranh luận.
Người này vô sỉ lại vô lại vô địch, có khi còn có chiêu trị cô.
Lục Mặc Trầm một tay ôm cô, một tay nhặt áo khoác lên, sờ soạng một chút, anh tìm tới tìm lui đều tìm không thấy vừa rồi mới để xuống đường.
Hai người mới từ trong hồ đi ra, toàn thân đều ướt, loại khí lạnh trong thâm sơn cùng cốc, nước trên người đều muốn đóng băng, nhất thời không gian an tĩnh, gió lãnh từng đợt từng đợt như đang đâm thủng vào cơ thể.
Anh đều đang cố nén, càng đừng nói cô gái trong lòng, thân hình mảnh mai, bóp còn bị nát, sao chịu đựng được dày vò này?
Vừa mới nãy cô nằm úp sấp trong ngực anh run run, không ngừng nỉ non: "Nhanh lên đi, Lục tiên sinh, Thủy Thủy không biết thế nào rồi, đều do tôi xui xẻo..."
"Lục tiên sinh, chúng ta đến đâu rồi?"
"Lục tiên sinh, tôi rất lạnh ..."
Về sau, không nghe thấy tiếng của cô nữa, run run cũng ngừng lại, Lục Mặc Trầm cảm thấy thân thể của cô cứng lại như một khối băng, hô hấp cũng mỏng mang, anh nhanh chóng đỡ lấy gương mặt của cô :" Vân Khanh? Tỉnh tỉnh nào? Trả lời tôi?"
Ngón tay của cô vẫn nắm lấy tay áo của anh, động cũng khó, Lục Mặc Trầm cúi đầu dò xét môi cô, rất lạnh!"
"Cô đừng ngất đi... đáng chết." Anh buông ra tìm lối ra, cái hồ này như một thâm cốc, nhanh ôm chặt cô tìm đến một chỗ tránh gió trong động, trong áo khoác còn một cái bật lửa, anh cằm lấy ít lá khô đốt lên, lập tức đặt cô qua bên cạnh, sau đó cũng nhìn rõ mặt cô, đã rơi vào nguy hiểm rồi.
Ánh mắt của anh trầm xuống, ngồi xuống suy nghĩ, liền cởi đồ ra, sau đó cũng cởi đồ của cô ra, ôm lên đùi anh, lấy áo khoác lớn bao lấy thân thể hai người, anh giữ cô càng chặt, để cho nhiệt độ của mình sưởi cho cơ thể cô, ngón tay trong áo khoác lại động, di chuyển đến chỗ khóa yếm ướt đẫm, nhíu mày tháo ra, một bàn tay nhỏ vô lực đè lên bàn tay to của anh, anh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hôn mê của cô lại đỏ lên, tiếng nói nhỏ : "Không sao.... Lục tiên sinh không cần... Cầu xin anh đó.."
Đó là bộ mặt xấu hổ sau cùng, trừ cái đó đi thì toàn là đối chọi anh.
Đôi mắt của anh sầm lại, trong lòng anh đang rất ngay thẳng, nghe cô một tiếng lại ngâm một tiếng, vẫn là cầu xin anh, anh dùng tay xoay hầu kết không ngừng, thấp nhứ hô hấp hỏi cô: "Không muốn cái gì hả? Nói rõ một chú, là không muốn tôi cởi hay là không cần tôi làm cô?"
Anh mười phần ác liệt, Vân Khanh muốn đánh nhau với anh đều không có sức, toàn thân cô lạnh như băng, nghiêng người cũng không tiện, vật đen nhỏ kia đến tay anh, cô run sợ như thành Châu Nhi, bị bàn tay của anh ôm lấy vào lồng ngực ấm kia, không còn cách trở, nhiệt độ cơ thể nam tính nóng bỏng ở trên người, xoa đi cái lạnh run bất an của cô...