Tám giờ tối.
Vân Khanh ngồi ở phòng giám sát của trung tâm mua sắm đợi Lục Mặc Trầm, anh vừa mới đi từ chỗ lạnh vào, bận áo khoác ngoài màu đen, còn đeo bao tay.
Thân hình cao lớn của người đàn ông tiến vào phòng giám sát, lập tức làm không gian đã chật còn ngột ngạt thêm vài phần, anh vừa tháo bao tay, gương mặt nghiêm trang, sau đó để tay xuống.
Mấy người được dẫn theo đến đây, đều không phải là người bình thường.
Phó Cục Trưởng cục cảnh sát đứng ra trực tiếp quan sát hiện trường, bảo vệ phòng giám sát sợ đến mức sắc mặt đổi màu, lúc này lập tức hỗ trợ đổi băng theo dõi.
Anh đứng ở một bên, đốt điếu thuốc, nhíu mày lấy ra, Vân Khanh đứng ở bên cạnh anh, nghe từng hơi thở mạnh mẽ ở bên cạnh, không hiểu sao trong lòng cô an tâm đến lạ.
"Ở trong này!" Rất nhanh, canh đúng lúc, toàn bộ quá trình bắt cóc người đã được ghi lại, hai cô gái yếu đuối, cả quá trình không quá ba mươi giây.
Trên màn hình thấy Tô Gia Ngọc đang thất thần kinh hãi chạy theo đuôi chiếc xe, nhưng đi được mấy chục mét thì khôn đuổi theo được nữa.
Như lời cô ấy nói, xe tải đi theo cửa bên phải đi ra.
Lục Mặc Trầm ném điều thuốc kia xuống, tiếng nói trầm nhạt: "Không phải bọn bắt cóc giết con tin, nhưng là bọn bắt cóc tống tiền và có thể giết người chuyên nghiệp."
Vân Khanh sửng sốt: "Sao anh nhìn ra được?"
Phó Cục Trưởng cười thần bí, nhìn anh với thái độ cung kính: "Lục tiên sinh, vậy tiếp theo..."
"Cứ theo hướng đó tiếp tục điều tra."
Bãi đậu xe ở bên phải không thuộc phạm vi theo dỗi của trung tâm thương mại, chuyện này phải báo cho công an ngành, Phó Cục Trưởng đã đi lảm rồi..
Chuyện mới xảy ra không lâu, nhưng rất nhanh đã điều tra ra.
Loading...
Vân Khanh đi theo xem một chút, được cứu rồi!
Ngay tại chốt giám sát trên đường, cửa có mở ra một chút, đầu của Hạ Thủy Thủy ló ra, hình như là kêu cứu, trước mặt có một chiếc SUV dừng lại, bóng dáng cao lớn của Qúy Tư Thần xuống xe, đi đến bên xe tải, ban đêm mơ hồ không nhìn thấy rõ, nhưng mà sau một phen đấy đá, trong lòng Qúy Tư Thần có một cô gái.
Lái xe tải thừa dịp loạn nên chạy đi mất!
"Cô gái này là..."
Lục Mặc Trầm mò tay xuống dưới, lấy điện thoại ra: "Hàn Tuyết Lỵ."
Gọi điện thoại cho Qúy Tư Thần để xác nhận, sau đó Lục Mặc Trầm chở Vân Khanh đến bệnh viện gần trung tâm thương mại.
Quý Tư Thần đang cầm miếng băng gạc, vừa sát trùng vết thương trên tay vừa đi lại đây, nhìn thấy Lục Mặc Trầm đã nói: "Vẫn chưa kịp thông báo với anh, người phụ nữ của anh ở trong, chỉ là quá kinh sợ chứ không bị thương tích gì cả, anh vào xem đi."
"Anh Mặc Trầm của cô tới rồi nè!" Hàn Tuyết Lỵ đang ngồi khóc ở trong, thút tha thút thít, :"KHông biết là ai muốn bắt cóc em, em rất sợ hãi! Khi đó em muốn chết đi cho rồi, cũng may là anh Tư Thần vừa mới dùng cơm ở La Mã, may là thấy được nếu không thì em lành ít dữ nhiều rồi... Hu hu.."
Mắt Vân Khanh lạnh đi, quét mắt con thỏ nhỏ Hàn Tuyết Lỵ đang chịu thiệt ôm lấy eo của anh ta, trong lòng bỗng có cơn lửa giận bốc lên, quay đầu hỏi: "Qúy thiếu, vậy bạn của tôi Hạ Thủy Thủy đâu?"
Quý Tư Thần ho một tiếng, trầm mi: "Hôm nay tôi có uống chút rượu, sức chiến đấu cũng giảm, làm bọn họ chạy đi, tôi đã phái người đi tìm tung tích rồi."
"Chắc là bạn của tôi vì Hàn tiểu thư nên mới bị bắt đi, mà trong camera ghi lại còn thấy cô ấy lao ra cửa xe hô cứu mạng!"
Vân Khanh có chút không khống chế được cảm xúc, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Quý Tư Thần nhìn cô, cho tới bây giờ vẫn là một đôi mắt đào hoa của người đàn ông, khó khi nhếch môi: "Không thể cứu một lượt hai người là lỗi của ông đây! Nhưng một người là bạn gái của anh em tôi, một người tôi không quen, vậy cô nói xem trong lúc nguy cấp này tôi sẽ cứu ai trước?"
Nếu nói về quan hệ cá nhân thì Vân Khanh không phản bác được.
Chỉ hơi vì Thủy Thủy mà tức giận, cô như tên trộm mà chọn ăn cơm ở La Mã, phỏng chừng cũng nghe được tin là Quý Tư Thần ăn cơm ở đó.
Lúc ấy nhất định là trong lòng tràn hy vọng Quý Tư Thần sẽ cứu cô.
Bây giờ Hàn Tuyết Lỵ không có việc gì, bọn họ không thể không lo sống chết của Hạ Thủy Thủy?
Vân Khanh hít một hơi, cũng không cố có mặt mũi gì, tiến lên ép hỏi lạnh lùng: "Hàn tiểu thư, vậy nhóm người kia bắt cóc cô để làm gì?"
"Tôi, tôi không biết... tới bây giờ tôi đâu có đắc tội với ai?"
"Có phải cô ở trong xe nói lời dối trá gì rồi đúng không, nói xấu bạn tôi mới đúng, đúng không Hàn Tuyết Lỵ, chảng thế thì bọn họ cũng không đem cô ấy đi tiếp !"
Hàn Tuyết Lỵ hơi cứng người, nắm chặt lấy áo của Lục Mặc Trầm, :"Rất xin lỗi, không phải tôi cố ý, lúc ấy tôi sợ huhu, cho tới bây giờ tôi còn chưa trải qua chuyện nào kinh khủng hơn chuyện này, tôi không biết lúc đó tôi đã nói gì nữa... Lúc đó tôi rất hoảng loạn..."
Đúng là bộ dạng vừa nhìn thấy đã thương, khó trách Quý Tư Thần sẽ cứu cô ta trước!
Tại thành phố B, Vân Khanh liền mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa Hàn Tuyết Lỵ và Quý Tư Thần rất tốt, lúc đó cô không nghĩ như vậy.
Hừ, đàn ông sao, thấy nước mắt lã chã kèm theo bề ngoài mảnh mai yếu đuối, tự nhiên sẽ bảo vệ trước!
Vân Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Tuyết Lỵ, Lục Mặc Trầm từ đầu đến cuối cũng không nói gì, cô đi đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng đến trắng bệch, hạ giọng: "Lục tiên sinh, bạn gái của anh đã bình yên vô sự rồi, tôi biết bây giờ không còn là chuyện của anh nữa, nhưng mà nếu anh không ở đây, cục Công An sẽ không quan tâm chuyện này nữa, vậy bạn của tôi lại nguy hiểm rồi, cô ta bị hiểu lầm là Hàn Tuyết Lỵ, vậy khả năng nguy hiểm càng cao... tôi xin anh..."
"Tôi sẽ không mặc kệ đâu." Lời ít ý nhiều, anh nói trầm thấp.
Nhìn ánh mắt của cô, có một tia ôn hòa, anh đứng cách cô một cánh tay, ánh mắt kia như đáng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, thấp giọng nói: "Đi theo tôi."
Anh xoay người, Vân Khanh giống như nắm được cọng rơm cứu mạng liền đi theo sát.
Hai tay Hàn Tuyết Lỵ trống không, sửng sốt, ánh mắt bị nước mắt che khuất nhìn Vân Khanh với ánh mắt oán độc, cô ta lập tức nhảy xuống gường, đi tập tệnh nắm lấy Lục Mặc Trầm: "Anh Mặc Trầm, em không muốn anh đi, em sợ, bây giờ em mà nhắm mắt lại đều là hình ảnh của mấy tên bắt cóc! Em muốn anh ở lại, Vân tiểu thư cô có thể nhờ Phó Cục Trưởng giúp cô được không? Loại chuyện nhỏ này không cần anh Mặc Trầm ra mặt đâu."
Vân Khanh bình tĩnh lại, hừ nhẹ rồi quay đầu cười: "Hàn tiểu thư tuổi còn nhỏ, giống như đáng yêu vô tội không biết gì? Người khác bị bắt cóc là chuyện nhỏ, vậy tôi đây xin hỏi Hàn tiểu thư lúc còn trên chiếc xe đó là chuyện lớn hay chuyện nhỏ?"
"Tôi..." Hàn Tuyết Lỵ giơ tay lau nước mắt, ủy khuất không nói: "Tôi biết là tôi đã liên lụy Hạ tiểu thư, nhưng mà Vân tiểu thư cũng không nên đổ hết mọi chuyện lên người tôi, anh Mặc Trầm.."
"Ở trong này truyền dịch đi, nghe lời." Hai chân anh không dừng lại, thậm chí còn không quay đầu, tiếng nói ôn hòa, nhưng lại nghe ra sự lạnh lẽo không thể chen vào.
Tim của Hàn Tuyết Lỵ chợt lạnh!
Vân Khanh theo anh rời khỏi bệnh viện, gió lạnh còn lất phất vài hạt mưa, rơi trên áo khoác của anh, làm nổi bật lên sự lạnh lùng rợn người.
Trước mặt anh có mấy chiếc xe, Phó Cục trưởng đi tới thông báo: "Lục tiên sinh, đã liên hệ được với người mà Qúy thiếu phái đi truy tìm, xe tải đi hướng ngoại thành, trên đường còn có tiếp ứng, cản trở theo dõi, xem ra là muốn vượt qua thành phố S, đã phái đặc công đi, anh ở đây chờ tin tức, chúng tôi nắm chắc sẽ cứu con tin ra!"
Anh nhìn thấy ánh mắt nén lẹ của cô: "Tôi đích thân đi!"
"Nhưng mà đường đi cực nhọc..."
Nghĩ đến chuyện này, Lục Mặc Trầm quay đầu nói với cô: "Đường núi xốc nảy, trời lại mưa, cô ở đây đợi tin đi, được không?"
"Tôi đi với anh!" Vân Khanh kiên quyết, Tô Ngọc Gia cũng vừa đi tới, cô ta đẩy đẩy cô: "Thủy Thủy biết chúng ta đồng lòng, cô vẫn còn trách nhiệm dẫn theo Tiểu Đào Tử, yên tâm đi, tin tưởng năng lực của Lục tiên sinh, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi sẽ đích thân đi đón cô ấy.
Lục Mặc Trầm không nói nhiều nữa, đưa cô lên một chiếc SUV, sau đó đi theo đội ngũ xuất phát.
Anh lái xe, Vân Khanh ngồi ở ghế trước, trong xe không còn ai khác, xe đi tốc độ rất nhanh, Lục Mặc Trầm đã mở máy chỉnh nhiệt độ nhưng mà cô vẫn còn lạnh phát run, biết là cô lo lắng.
"Không phải nói là tin tưởng năng lực của tôi sao? Đặc công đã được phát đi rồi, chúng ta chỉ cần đi đón cô ấy mà thôi." Anh nhìn cô, thấp giọng an ủi.
Vân Khanh giơ tay vuốt tóc, cười nói: "Lục tiên sinh là người nhìn quen sóng to gió lớn, khong biết chuyện này có ý nghĩa gì, nhưng đối với dân thường chúng tôi mà nói, bắt cóc là nhiều chuyện, giết người còn là chuyện nghiêm trọng hơn, đó là chị em tốt nhất của tôi, nhưng chị em ruột vậy, tôi không có cách nào bình tĩnh, làm cho anh chê cười rồi."
"Có một người bạn thật đáng quý." Anh chuyển động tay lái.
Vân Khanh hạ mắt nhìn cánh tay của anh, hai tay đặt trên vô lăng trầm ổn, anh cởi áo khoác lớn, áo sơ mi thẳng, ánh đèn xe ôn hòa chiếu lên gương mặt lãnh lùng.
Để cho đừng phán đoán nên cô có vài lời muốn nói: "Lục tiên sinh không biết, vừa rồi tôi mới gọi điện cho chồng của Thủy Thủy, Tô Triết, anh ta lại đang ăn cơm với tình nhân, lúc nghe điện thoại cũng không có chút nào khẩn trương muốn đi cứu vợ mà đi chất vấn tôi, lúc yêu là do Thủy Thủy đâm đầu vào, bảo chúng tôi không cần phiền anh ta!.. Cho nên, chỉ có tôi là đau lòng cho cô ấy, nhiều năm như vậy chúng tôi làm chỗ dựa cho nhau, lúc yếu đuối cũng không có cách nào thừa nhận, hai người tự động viên nhau, chúng tôi cũng nhau bắt gian, cùng tiếp tinh thần cho nhau, nếu có phim Huynh đệ song hành, thì chúng tôi chính là Chị em cùng khổ. Thủy Thủy cô ta cũng không dễ dàng gì, gả cho Tô Triết cũng chỉ vì bát đắc dĩ, hôn nhân nhìn thì hạnh phúc nhưng ai biết được bên trong lại đau khổ như thế nào, anh đừng nhìn cô ấy có gương mặt câu dẫn đàn ông mà hiểu lầm, cái đó chỉ là mặt nạ..."
"Vậy mặt nạ của cô là gì?" Đôi mắt đen như mực kia của anh, bỗng nhiên nhìn thấu vào đáy mắt của cô: "Cô không biết sống bằng bạn cô, ít nhất cô ấy biết muốn đi vui vẻ thì sẽ đi chỗ vui vẻ, còn cô mặt mũi cũng không đem theo, mười phần quạo quọ, thập chí cũng làm chết đi những nhu cầu của bản thân. Hôn nhân của cô không vui vẻ à?"
Tiếng nói của anh ôn nhuận, dễ làm cho người khác mất phòng bị.
Nhưng Vân Khanh cũng nhìn thẳng vào anh, dần dần liền sự sợ hãi rơi vào đáy mắt của anh, đây là lần đầu tiên anh ta hỏi cô chuyện riêng tư này.
Vỗn dĩ chỉ gõ lên hồi chuông cảnh tỉnh cô, anh phải biết là hôn nhân của cô đang trong tình trạng nào?
Huống chi, hôn nhân không vui vẻ, hơn nữa cô cũng không muốn để cho anh ta biết.
Lục Mặc Trầm không đợi cô trả lời, biết cô gái này lại mặc áo khoác con nhím vào, tư liệu điều tra của trợ lý còn chưa đưa tới, anh không vội.
"Cho tôi điếu thuốc."
Vân Khanh lập tức tìm trong hộp để đồ, đốt lên, nhẹ nhàng đưa tới môi anh, anh cắn lấy, động tác rất tự nhiên.
Cô không khỏi trêu ghẹo: "Lục tiên sinh phong lưu, nhất định là không thiếu mỹ nữ đốt thuốc cho anh hút, cực kỳ thành thạo."
"Cô cảm thấy tôi đang lợi dụng cô sao?" Anh liền trực tiếp hỏi cô.
Vân Khanh không dám trả lời ngay, sợ anh mất hứng: "Trong vòng thượng lưu này, một người đàn ông thành công mà không có một bạn gái như vậy thì đúng là hơi xấu hổ. Lục tiên sinh là tốt hơn một chút, hẳn không làm cho người ta cảm thấy xấu đâu, anh hùng đa kim, ra tay hào phòng, mỗi người bạn gái đi theo anh sẽ cực kỳ hào phóng."
"Chỉ tặng túi, tặng nhà, không có cuộc sống X, không biết các cô ấy có hạnh phúc không."