Cô giống như con thỏ nhỏ bị ướt lông, da thịt mềm mại phía dưới trắng nộn, anh có thể cảm nhận rõ biến hóa của cô.. Nhịn không được cúi đầu, hầu kết căng thẳng.
Vân Khanh lại hôn mê, trong lúc mê man, thấy được cái bóng của anh mơ hồ đang động, cô biết hắn đang nhìn cái gì, muốn giơ tay đẩy mặt anh ra, nhưng không giơ nổi.
Thử vài lần, cô sốt ruột muốn cắn cổ của anh, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười, tay to của anh bao lấy tay nhỏ mềm của cô.
Anh nói: "Không nhìn."
"Đừng tức giận..."
Ngón tay thô kệch kia để ngay bờ vai trắng của cô, thật sự chỉ đụng một chút, mềm không chịu được, nếu dùng lực nhiều một chút sẽ nát, anh nhíu mi: "Cô quá mềm rồi."
"Thân thể thành ra như này."
"Bình thường không tập luyện sao?"
Vân Khanh nghe không rõ anh nói gì, trong lỗ tai cô còn quá nhiều nước, chỉ nhìn thấy môi anh đang mấp máy."
"Bộ dạng này... không làm." Người đàn ông nhíu mày, híp mắt nhìn cô, âm thanh tao nhã có chút điên cuồng.
"..."
Âm thanh hứng khởi như pháo hoa đốt tung tóe, Vân Khanh lại không chịu dược, cứ việc là anh không ngừng xoa xoa lưng cô, muốn sinh nhiệt, nhưng cô cũng không thấy tốt hơn, càng ngày càng run.
Thân thể của cô dần dần di chuyển xuống đất.
Lục Mặc Trầm nhíu mày ôm cô chặt hơn, thân thể nhỏ bé ở trong lòng anh, ngón tay của anh vẫn ôm cái quần lót màu đen kia, anh cuộn nó lại để qua mooyj bên, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngày càng trắng bệch, muốn để cô mở to mắt nhưng lại không thấy bọn nó phản ứng.
Anh quơ quơ lại kêu tên cô.
Loading...
Lông mi của cô cũng cố gắng mở ra, lại không làm được, thần sắc của Lục Mặc Trầm nghiêm trọng, bỗng nhiên hơi hơi đẩy cô ra, nước trên tóc của anh lăn xuống cổ cô, xương quai xanh, dần dần đi xuống... Anh nhẹ nhàng thở gấp một tiếng, tay ở dưới áo khoác, nắm được... tóc đen rơi trên xương quai xanh...
Vân Khanh từ từ cảm nhận được, cô không biết tại sao cổ cô lại đau, hơn nửa ngày hồn phách mới phát hiện đang ở đâu...
Thân thể từ từ có một cỗ nhiệt lan theo đường máu dâng lên, cô mờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy vậy.. cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ngón tay vô lực mềm nhũn, cố gắng muốn đẩy anh ta ra, nhưng vòng eo bị anh bóp chặt, đầu từ từ ngẩng ra sau, anh cũng nhất quyết không tha, tấn công càng mạnh, cảm giác xa lạn này làm cho cô đinh ninh phát ra âm thanh, bất lưc, kháng cự, cầu cứu.
Thân thể như được hồi máu, tinh thần cũng bị anh đoạt lấy hết, anh dừng sức, mặc dù cô có một tia phản kháng cũng không chống lại nổi.
Không biết qua bao lâu, thứ nóng cháy ướt sũng kia lại quay lại, hai chân cô lại căng cứng, dần dần cũng không chịu nổi, đẩy tới đẩy lui. Vùng núi yên tĩnh chỉ có nghe tiếng gió đêm, sau cùng lâu lâu lại truyền ra một tiếng thét chói tai ma mị, sáng cảng một mảnh, cô ngã vào lòng anh, giống như một con thỏ sau khi chạy cự li dài. chỉ còn lại hơi thở gấp rút.
Đợi mọi chuyện kết thúc , Vân Khanh cắn chặt chịu đựng cơn đau, cũng khống dám đưa mắt nhìn.. Ngón tay có lực chạm nhẹ vào môi mềm!
"Biến thái, ai cho anh đụng tới tôi!" Mắt cô ươn ướt, xấu hổ, lại không biết làm sao,.
Ngón tay nhỏ đỏ lên, hơi run rẩy, cả người của mệt mỏi.
Ngũ quan của anh cũng lạnh cứng, mồ hôi cũng chảy nhễ nhại, nhưng vẻ mặt lại không động, lúc cô đang phẫy cái tay thứ hai, tay lớn của anh bắt lấy tay cô, trên môi anh có ánh sáng màu Yên Nhiên, tất cả đều nhưng ma xuất hiện, liếm môi mỏng nhìn cô: "Nếu không làm vậy cô sẽ sốc đó, Tiêu Nhỏ, cô lại thử đánh ân nhân cứu mạng của mình một lần nữa xem?"
"Anh đúng là vô sỉ." Vân Khanh nghẹn ngào ngay cổ họng, cô không biết là cô cũng yên tâm giao bản thân cô cho anh ôm ấp.
Hô hấp của anh áo qua đây: "Cô là thầy thuốc nên cũng biết, lúc trong băng tuyết ngập trời này, máu sẽ bị đông cứng, thân thể có cơ căng đông lại dưới tình huống cấp tốc, sản xuất ra adrenalin để phân bố cấp tốc, kích thích đại não và các giác quan thân thể là cách cứu mạng nhanh nhất, không phải cô đã hồi huyết sao, hả? Hay lại sảng một lúc."
"Anh đi chết đi!" Vân Khanh cáu giận đỏ bừng mặt, cô nâng chân lên muốn đá anh đi.
Nào ngờ đụng tới đâu, anh lại cúi đầu hí một tiếng, bàn tay to bắt lấy đồ nữ trang trên chân cô, một cái, cô lại vào lòng anh, anh hạ giọng mắng: "Lớn như vậy rồi mà cô vẫn đá tôi sao, ông đây dễ dãi với cô quá hả? Vừa rồi biện pháp lưu thông máu tốt nhất là ôm cô làm, cô có muốn thử không?"
Anh cư nhiên lại còn mặt mũi nói chuyện này, cuối cùng cũng thương hoa tiếc ngọc.
Vân Khanh liền cố gắng bao bọc lấy thân thể của mình, cũng không muốn để ý đến anh.
giống như anh đang tức giận nhưng vẫn ôm cô không buông, giúp cô hong quần áo, nhưng sắc mặt cũng không hòa nhã hơn.
Đợi rất lâu, Vân Khanh mới xấu hổ đợi cho phía dưới của anh bình tĩnh...
Chính mình đã trói gà không chặt, cô cũng không dám chọc giận anh, chẳng thế thì một bộ y phục cũng không cướp lại được.
Cô hôn mê lại tỉnh, nhưng thân thể so với hồi nãy đã khá hơn, mãi đến hơn nửa đêm đột nhiên bạo phát một tiếng súng làm cho hai người giật mình.
" Lục Mặc Trầm..' Vân Khanh nhéo quần áo của anh, lập tức nghĩ đến: "Thủy Thủy! Đã đấu súng rồi!"
"Ừa." Anh lấy áo khoác bao lấy cô để qua một bên, đứng lên đi tới bên hồ, trên đỉn h núi còn đang phát ra thêm vài tiếng súng.
Vân Khanh cố gắng hết sức, cầm lấy quần áo của mình, đồ lót đã khô rồi, nhưng mà áo lông vẫn còn ướt, cô không quản nhiều chuyện như vậy, nhanh chóng mặc vào.
Chỉ là lúc mặc vào ngực, chạm vào chỗ kia hơi sưng đỏ, Lục Mặc Trầm chết tiệt,... đồ lưu manh...
Cô căng thẳng từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhưng hơi giận, anh từ bên ngoài đi vào, Vân Khanh khẩn trương dùng áo lông che khuất mình.
Ánh lửa mỏng manh, thật ra là anh cũng không thấy gì, nhưng theo bản năng anh lại chột dạ tránh đi, ho nhẹ một tiếng: "Nghe nên ra xem, ngay trên đỉnh núi, cô ở đây đợi tôi đi lên hay sao?"
Xuyên qua hồ nước, Lục Mặc Trầm vẫn cõng cô.
Nửa đêm, sương đã đọng làm cho đất cực kỳ trơn, bọn họ leo lên đỉnh núi tốn không ít thời gian.
Lục Mặc Trầm ngắt lấy một bó củi buộc lại với nhua, dùng cái bật lửa dẫn đốt là cây đuốc, nắm lấy tay cô đi về phía trước, vừa đi vừa hô: "Vương phó cục?"
Đi một đoạn thật dài, phía trước mới có âm thanh đáp lại: "Lục tiên sinh, chúng tôi ở bên đây!"
Rất nhanh, có nhân viên cảnh sát đi qua tiếp ứng.
Lục Mặc Trầm và Vân Khanh cùng đi theo qua bên đó, Phó Cục Trưởng lại cực kỳ khẩn trương, :"Lục tiên sinh, các người bị vây ở đâu vậy? KHông sao chứ? Vị tiểu thư này không sao chứ?"
Bốn phía đều có đèn pin, rất sáng, Vân Khanh né tránh ánh mắt của Lục Mặc Trầm, thấp mặt khẩn trương hỏi: "Phó Cục Trưởng, bạn của tôi?"
Trong lúc này, mọi người trong đội đặc công cũng yên tĩnh trở lại.
Vân Khanh lờ mờ, nhìn trái nhìn phải, sắc mặt biến ảo: "Cô ấy đâu? Không phải mười hai giờ liền sắp xếp giải cứu? Cô ấy đâu rồi!"
"Tiểu thư, cô đừng kích động, xuất hiện một số chỗ ngoài ý muốn, Lục tiên sinh vậy..." Sắc mặt của Phó cục trưởng khó coi.
Lục Mặc Trầm liền lên tiếng cắt ngang: "Nói ít dong dài thôi, tôi muốn kết quả!"
Tổ trưởng đội đặc công xoa mồ hôi chạy đến: "Mọi người đừng gấp, đang lục soát toàn diện, chỉ là người không đủ, lục soát trong núi cần có chút thời gian!"
"Cuối cùng sao lại thế này?" Vân Khanh muốn tan vỡ: "Cảnh sát đồng chí, không phải nói là đã đủ lực rồi sao? Cuối cùng là bạn tôi bị làm sao vậy? Anh... anh nói cho tôi biết cô ấy còn sống hay không?"
"Theo quan sát sơ bộ là còn sống, chỉ là... không thấy nữa !"
"Làm sao có thể không thấy nữa?" Vân Khanh lui về sau hai bước, tâm chìm xuống đáy.
Phó Cục Trưởng chỉ vào bên kia: "Kẻ bắt cóc đã bắt được rồi, nhưng lại làm mất đi một người, vừa rồi mới thẩm vấn sơ bộ, đại khái là như thế, người này lúc nãy chúng tôi truy tới cũng không phối hợp với cảnh sát, cô ấy có chút cơ trí, không biết dùng cách gì, đê cho hai người trông coi cô ta đồng thời hứng thú với cô ta, hơn nữa còn kích động làm cho hai người bọn họ đánh nhau, cuối cùng, kẻ bắt cóc còn được cô ta khuyến khích bỏ chạy. Mà những kẻ khác ở ngoài không biết, chúng tôi lại đứng với bọn họ ở hai chiến tuyến, xông vào mới phát hiện, bạn cô và người anh em kia đã trốn đi đâu rồi."
"..." Vân Khanh cần thời gian rất lâu mới tiêu hóa được đoạn hội thoại này.
Lòng vừa tràn đầy bị thương, lập tức bị hắc tuyến đầy đầu, trong thời gian ngắn như vậy lại "câu dẫn" đến hai người đàn ông?
Sử dụng mỹ nhân kế, trái lại phong cách lại nhất quán thế này...
Phó Cục Trưởng cực kỳ lo lắng: "Vấn đề hiện tại bây giờ, căn cứ vào phân tích của tội phạm học, cái kẻ bắt cóc bị mê hoặc kia, trừ là khi hắn thanh tỉnh, mà bạn cô lại để lộ ra dấu vết, như vậy thì cô ấy rất nguy hiểm, bên ngoài nguy hiểm, có sống hay không đúng là khó nói..."
Vân Khanh mới buông được một chút lại nhíu chặt!
Đúng vậy, chắc chắn là Thủy Thủy đã dỗ được kẻ bắt cóc kia vui vẻ, nhưng đang lúc cô ấy muốn nghĩ đến cách đào tẩu thì kẻ bắt cóc kia phát hiện cô ấy muốn qua cầu rút ván, cô ấy sẽ bỏ mệnh mất.
Cô gái này, vì sao không đợi cảnh sát đã tự mình đưa ra chủ ý lớn như vậy!
"Bây giờ chỉ có thể đoán là bọn họ chạy về hướng nào không?' Lục Mặc Trầm xoa mi hỏi.
"Lúc con tin bị nhốt là ở căn phòng phía sau kia, cho nên muốn chạy trốn chỉ có chạy theo hướng kia!" Phó Cục Trưởng dẫn bọn họ đi qua đó: "Một giờ trước chúng tôi mới khống chế được tên bắt cóc, phát hiện không thấy cô ấy nữ, bây giờ lại tìm, cũng kếu một số cảnh sát nhân dân qua đây hỗ trợ..."
Vân Khanh sờ trán nóng, trong lòng như lửa đốt, lấy đèn pin trong tay cảnh sát tìm xung quanh.
Lục Mặc Trầm ở phía sau túm lấy cũng túm không được, đành phải ở phía sau giúp cô tránh cành cây phía trước, hai người cứ đi như vậy, không có tin tức.
Môi Vân Khanh khô nứt, sốt ngày càng cao, một đường không biết đi tới đâu, lộ cũng từ từ bằng phẳng, thấy có một ngôi nhà gỗ nhỏ.
"Lục tiên sinh, anh đến xem nè!"
Lục Mặc Trầm quay đầu cũng nhìn thấy, không chỉ có một ngôi nhà gỗ nhỏ, mà phái sau còn có một hồ băng lớn, xem ra còn có người sinh hoạt ở đây.
"Chúng ta đi hỏi thăm một chút." Anh dẫn cô đi đường tắt xuống, đi theo đường xuống hồ nước, mới đi được vài bước thì phát hiện bên giếng có một người đang nằm!
Vân Khanh bị hoảng sợ, người nọ vẫn không nhúc nhích, không biết là người hay đã là thi thể, nếu không thình thấy anh, có lẽ cô đã đứng khóc rồi.
Lục Mặc Trầm đi lên, xem xét: "Trẻ, râu kéo trát, diện mạo hung ác, trong tay có dao..."
Anh quay đầu: "Phỏng chừng là người cùng đào tẩu với kẻ bắt cóc kia."