Mỗi tế bào thần kinh trong cơ thể dường như đang biến thành những đốm lửa li ti, chúng sinh ra từ ngọn núi lửa ngủ say đang sắp phun trào trong anh! Những đốm lửa nhỏ này khiến máu trong người anh nóng dần lên, nhiệt độ lan dần từ đốt sống xương cùng xông thẳng đến lên trán.
Anh áp sát đến gần người cô một bước, dùng giọng nói khản đặc vô cùng gợi cảm của mình hỏi cô: “Em cố ý mặc như thế này để cho anh xem sao?”
Lời nói vừa dứt, thì anh liền nghe thấy Vân Khanh nhẹ nhàng nức nở rên lên một tiếng. Cả người cô cứng đờ như bị bấm nút tạm dừng, dường như cô đang e sợ điều gì đó. Cô che miệng của mình lại, con ngươi đen lay láy của cô lắc lư bất định nhìn sang trái sang phải tránh né trả lời câu hỏi của anh.
Sau đó, ngón trỏ của cô run rẩy chỉ về phía anh.
“Hả?” Lục Mặc Trầm phát ra một tiếng giọng mũi trầm thấp biểu thị sự thúc giục. Thân hình anh vô cùng cao lớn, lừng lững đứng đó che kín phía trước người cô, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng Vân Khanh chỉ biết ngơ ngác mà đứng, nhìn chằm chằm các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh. Rồi đột nhiên cô phát hiện có máu chảy ra từ sống mũi anh.
Gò má cô ửng đỏ, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó với anh nhưng lại không biết phải nói như thế nào, rồi lại nhíu chặt lông mày lo lắng nhìn anh.
Người nào đó vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình, còn hỏi cô: “Sao thế?”
Vân Khanh cảm thấy từng làn gió lạnh kèm theo ánh mắt vô cùng nóng bỏng của anh đang thổi qua từng tấc da thịt của mình, dường như nó muốn thiêu cháy lớp quần áo mỏng manh trên người cô.
Cô khẽ giãy dụa để tránh ra khỏi tầm mắt của anh. Không dám nhìn kỹ bộ dáng hiện tại của anh, lúc này ánh mắt anh hung dữ như một loài dã thú đang nhìn chòng chọc con mồi của mình. Cổ họng cô khô khốc như bị đổ đầy cát mịn, thẹn thùng thấp giọng nói với anh: “Anh... anh bị chảy máu mũi kìa.”
“..................”
Lục Mặc Trầm: ! ! !
Mất mặt.
Mất mặt quá đi mất.
Trong lòng anh điên cuồng nghĩ! Khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, da mặt anh căng chặt như muốn nứt ra một cái khe, cứng nhắc mà nâng cánh tay lên sờ vào phía dưới lỗ mũi. Quả nhiên, anh lập tức cảm nhận được có một chút máu dính vào đầu ngón tay mình!
Toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt của anh bỗng chìm xuống, âm trầm đến mức đáng sợ, nhưng hai bên tai thì hoàn toàn ngược lại, chúng đang dần dần đỏ lên.
Vẻ mặt của Vân Khanh thì đang biểu hiện rằng cô khá lúng túng khi nhìn thấy trường hợp này. Nhưng trong đáy lòng thì cô lại cảm thấy hơi buồn cười, và đương nhiên cô hoàn toàn không dám tiết lộ ý nghĩ này một chút nào trên gương mặt để cho anh nhận ra.
Tình trạng hiện giờ của anh chính là do anh suy nghĩ đến những hình ảnh mà thiếu nhi không nên xem, nên mới bị chảy máu mũi như vậy...
Chẳng lẽ... bản thân cô, cơ thể cô lại có thể ... khiến cho anh bị kích thích đến như vậy sao.
Cô đỏ mặt cúi đầu, Lục Mặc Trầm nhìn mái tóc dài như mực của cô rũ xuống, thấp thoáng che đi những bộ phận quan trọng trên cơ thể cô, tình trạng nửa kín nửa hở này càng khơi dậy tình dục trong người anh, khiến máu trong cơ thể sôi trào hơn, máu trong cơ thể càng sục sôi thì con thú hoang trong tâm hồn anh càng mãnh liệt muốn thoát ra khỏi sự khống chế của lý trí.
Anh thấp giọng chửi một tiếng! Bóp sống mũi của mình lại để ngăn máu chảy ra nhiều hơn.
Ngay khi bàn tay to của anh buông lỏng ra, Vân Khanh lập tức lui về phía sau. Vốn dĩ anh định đi lấy nước, nhưng thấy cô hành động như vậy thì anh cho rằng cô muốn chạy. Cho nên anh sải bước đến gần bắt lấy cô: “Em dám làm cho anh chảy máu mũi, mà em còn định chạy à!”
“Không phải thế ...” miệng Vân Khanh thì giải thích, nhưng mắt cô lại liếc nhìn thoáng qua bộ phận phía dưới thắt lưng của anh.